Yển Nguyệt quay đầu ngạc nhiên nhìn lại, mắt nhìn thấy người đang gấp gáp chạy đến. Mục Thiếu Khiêm ngẩn nhìn vali trong tay cô rồi quay sang nhìn hướng cô vừa đi ra: “Em ở nơi này à?”.
Lưu Yển Nguyệt gật đầu, sau đó lại lắc đầu. Anh thấy vậy nhíu mày hỏi ngược lại: “Vậy là thế nào?”.
“Trước nay là ở đây nhưng bây giờ không còn nữa”.
Mục Thiếu Khiêm ngẩn người: “Tại sao? Xảy ra chuyện gì à?”.
Lưu Yển Nguyệt bật cười: “Anh không đọc báo à? Không thấy công ty phá sản sao?”.
“Công ty em bị phá sản?”, anh khó khăn lên tiếng: “Chẳng phải em còn Phùng Dịch à?”.
“Đây là công việc của em, không thể nhờ cậy người khác được, càng không thể nhờ cậy anh ấy được”.
“Vậy bây giờ em muốn đi đâu?”.
Nghe câu hỏi của Mục Thiếu Khiêm, cô ngây người. Cô sẽ đi đâu đây, điều này cô còn chưa nghĩ ra mà. Lưu Yển Nguyệt khẽ cười tự giễu, rốt cuộc ngoài công ty và gia đình ra cô chẳng biết đi đâu nữa. Bây giờ công ty phá sản, hôn nhân cũng tan, cô sẽ tiếp tục làm gì đây?
“Em không biết nữa”.
Chân mày Mục Thiếu Khiêm chau lại: “Trước kia em đâu phải học kinh tế đâu nhỉ? Sao lại chuyển nghành đột ngột như vậy?”.
“Bỏ đi, chuyện qua rồi”.
[…]
“Phùng Dịch, rốt cuộc cậu không hiểu lời tôi nói à? Cô gái kia là cấp trên gửi xuống, muốn đuổi về cũng phải có lệnh của cấp trên”.
Phùng Dịch nghe vậy nhăn mặt lên tiếng: “Ở đây là ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-truoc-yeu-sau-sung-rieng-minh-vo/2832368/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.