“Yển Nguyệt”
“Yển Nguyệt”
“YỂN NGUYỆT”
Phùng Dịch giật mình thức giấc, trên trán anh chảy đầy mồ hôi nhễ nhại. Ánh anh lia sang xung quanh, đây rõ ràng là bệnh viện, bàn tay anh vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc cũng chỉ là giấc mơ nhưng nó đáng sợ quá đi mất.
Trong mơ, anh thấy Yển Nguyệt phũ phàng đòi ly hôn, cô không cần anh nữa. Nhưng hiện tại thì khác hơn một chút, cô chỉ rời đi và để lại đơn ly hôn. Phùng Dịch lắc đầu, chắc là cô thấy anh mãi bận rộn không có thời gian bên cô đây mà.
Mẹ Phùng nhìn con trai hết biểu cảm này sang biểu cảm khác, không nhịn được thở dài nhắc nhở: “Phùng Dịch à, con đừng có ủ rũ mãi như vậy nữa. Còn như vậy con không đợi được Yển Nguyệt trở về đâu”
“Mẹ à…”
“Cạch”
Mẹ Phùng Lẫn Phùng Dịch nhìn người bên ngoài cửa mà ngây người. Lưu Yển Nguyệt tay còn cầm tay nắm cửa, trên trán nhễ nhại mồ hôi, lồng ngực phập phồng thở dốc.
Phùng Dịch híp mắt đánh gia từ trên xuống dưới, không đoán cũng biết chắc chắn cô đã chạy vào đây. Nhưng mang giày cao gót như vậy, không an toàn chút nào, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Nghĩ đến đây, chân mày anh hơi chau lại.
Nhìn chân mày của anh, nhịp tim trong người cô càng đập nhanh hơn nữa. Anh không phải là không cần cô nữa chứ? Có phải cô tệ bạc quá rồi không? Nghĩ thầm đến đây, Lưu Yển Nguyệt vô thức rụt cổ, cúi đầu không nói gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-truoc-yeu-sau-sung-rieng-minh-vo/2832361/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.