Lâm Bá An hít sâu một hơi, bình tĩnh lên tiếng: “Cục trưởng vì cứu tội phạm mà rơi xuống vách núi. Lúc đưa ra lựa chọn, Cục trưởng muốn cứu tội phạm trước, vì vậy…”
“Cái gì? Cứu tội phạm mà rơi xuống vách núi? Bây giờ anh ấy thế nào”
Lưu Yển Nguyệt trợn tròn mắt, tim đập mạnh đến mức không thở nổi. Cô phải chống tay lên máy bay trực thăng mới có thể đứng vững.
Đáp lại lời nói của cô chính là sự im lặng không hồi đáp. Cô nhắn mắt sau đó lạnh nhạt hỏi: “Tội phạm kia đâu”
“Đằng kia”
Theo hướng tay của Cục phó Lâm, ánh mắt nhìn người kia của cô hơi híp chặt. Quả nhiên đúng như dự đoán, Lưu Yển Nguyệt bước đến trước mặt Mục Thiếu Khiêm không chần chừ mà giáng một cú tát lên mặt anh ta.
“Chát”
Cái tát rõ to khiến người khác không kiềm được mà giật mình. Hai tay Mục Thiếu Khiêm bị còng lại, hai bên còn có người canh chừng. Anh đưa tay chạm vào khóe môi đang rỉ máu, bật cười: “Em mạnh tay thật đó”
Nghe câu nói của anh, lửa giận trong lòng Yển Nguyệt bọc phát bừng lên nghi ngút: “Anh muốn chết sao không lấy súng mà tự sát đi. Tại sao lại kéo Phùng Dịch vào nguy hiểm như vậy chứ?”
“Mục Thiếu Khiêm, rốt cuộc tôi nợ anh cái gì? Trước kia thì bỏ đi, bây giờ lại hại chồng tôi như vậy, đến khi nào anh mới chịu buông tha cho tôi hả?”
Nụ cười trên mặt anh ta tắt đi, môi mấp máy: “Yển Nguyệt…”
“Đừng có gọi tên tôi. Nếu Phùng Dịch xảy ra chuyện gì, tôi sẽ bắt anh đi theo cùng”, Lưu Yển Nguyệt nghiến răng phát ra tiếng, sau đó xoay người đến chỗ vắng người gọi điện thoại.
Nhìn số điện thoại trên màn hình, cô không chần chừ mà bấm gọi: “Bác Châu…”
Không để cô nói hết câu, giọng nói áy náy của bác Châu đã cắt ngang: “Bác đã điều người ra ngoài đó. Khoảng một tiếng nữa bác sẽ đến, cháu yên tâm bác sẽ tìm thấy Phùng Dịch”
Lưng tựa vào thân cây, đầu Lưu Yển Nguyệt ngẩn cao nhìn lên bầu trời đen kịt. Trong dấy lên một cảm giác không lành, khóe mắt phải giật liên hồi. Cô lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào xảy ra chuyện được, không thể nào”
Đội tìm kiếm của Bộ trưởng Châu rất nhanh đã đến, cô không muốn ở lại căn cứ chờ đợi mà đi theo bọn họ. Một người trong đó quay đầu lên tiếng nhắc nhở: “Cô Lưu, cô cứ theo sau chúng tôi nhé? Đừng đến gần những vách núi tuyết đằng kia, rất nguy hiểm”
Lưu Yển Nguyệt gật đầu đi theo, khựng lại một chút nhìn đồng hồ trên điện thoại 17: 30. Cô thở dài, nếu không tích cực tìm kiếm e là khi trời tối càng khó khăn hơn nữa.
Theo lời của cảnh sát ở hiện trường lúc đó nói, Phùng Dịch rơi xuống gần chỗ này, nhưng tại sao lại tìm mãi không thấy chứ?
Không lẽ tuyết phủ lên rồi? Không thể nào như vậy được. Mắt cô lia qua lại, theo dự tính thì chỉ mới 6 tiếng, tuyết ở đây không rơi dày đặc như thế nên chuyện bị tuyết phủ là vô căn cứ.
Chân mày cô nhíu chặt, Lâm Bá An đi bên cạnh liếc mắt vô tình bắt gặp biểu cảm đó liền lên tiếng an ủi: “Cục trưởng sẽ không sao đâu, anh ta phúc lớn mạng lớn”
Lời nói này, nếu hỏi cô tin không? Cô sẽ không thể tin nổi, dù không phải chuyên môn như cô đủ trình để biết được kết quả khi rơi từ vách núi cao trên kia xuống đây. Nếu sống, chỉ e là còn một hơi thở yếu ớt không thể nào có chuyện đi lại bình thường được.
Cô hiểu rõ, Phùng Dịch mạnh bao nhiêu đi nữa, sự thật thì anh là người chứ không phải siêu nhân có siêu năng lực. Yển Nguyệt cô ở đây, dù không muốn tin nhưng buộc phải tin như vậy, cô hy vọng sẽ như lời Lâm Bá An nói, anh sẽ không sao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]