Lưu Yển Nguyệt ngượng ngùng, nhỏ tiếng nói: “Mẹ à, hay là thôi đi”
“Sao mà có thể bỏ được, mẹ đợi ngày này lâu lắm rồi đó con dâu à”
Nghe lời nói tha thiết của mẹ Phùng, cuối cùng vẫn là đồng ý. Phùng Dịch bên cạnh không kiềm được mà bật cười xoa đầu cô, nhẹ nhàng lên tiếng: “Vợ à, từ khi nào em lại trở nên ngoan ngoãn nghe lời như vậy hả?”
Cô huýt vào vai anh một cái, bĩu môi trả lời: “Em lúc nào chẳng ngoan ngoãn, ai như anh chứ”
Phùng Dịch không lên tiếng, chỉ nhìn cô cười cười lắc đầu.
[…]
Phải nói lần này mẹ Phùng chơi lớn thật, mở tiệc mà khiến người ta cứ tưởng như đang tổ chức đám cưới lại. Chu choa, xa hoa làm sao.
Vừa bước đến chân cầu thang cô đã nghe thấy tiếng nói vanh vảnh của mẹ Phùng đang chỉ đạo người ta làm việc.
“Bình hoa để bên đó, xích qua phải một chút, qua một chút nữa, đúng rồi”
“Cô nhanh cái chân lên, kéo cái bàn về phía sau một chút. Để đồ lên đó đi”
“Trời ơi cái màn này đổi đi, không dùng màu tối như vậy. Thay bằng màu đỏ đi, chuyện vui nên dùng màu đỏ”
“Đồ ăn đã chuẩn bị xong chưa? Đầu bếp đâu rồi”
“Bác quản gia, mời thêm đầu bếp ở nhà hàng về đây đi”
“Phùng Dịch, con còn rảnh ngồi đó sao? Mau giúp mẹ sắp xếp đi. Trời ơi đẻ con trai gì chẳng giúp được cái gì, biết vậy mẹ bỏ con ngoài sọt rác cho rồi”
Phùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-truoc-yeu-sau-sung-rieng-minh-vo/2832306/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.