“Phùng Dịch, em muốn ăn mì” Lưu Yển Nguyệt ngồi trên xô pha, quay đầu nhìn vào người đàn ông đang bận rộn trong bếp.
Phùng Dịch nghe tiếng của cô liền nhướng mày, hỏi ngược lại: “Ăn mì?”
Cô gật đầu ngoan ngoãn: “ừm”, nhưng đáp lại cô là một giọng nói phũ phàng: “Không được, không tốt cho sức khỏe”
“Hả? Tại sao?”
Lưu Yển Nguyệt nhăn mặt đứng dậy đi vào trong phòng ăn, ngoan cố lặp lại lời nói: “Em muốn ăn mì”
“Anh nói là không được, sinh con xong thì em muốn ăn gì anh cũng cho nhưng bây giờ thì không thể. Em phải nghe lời anh”
Phùng Dịch tập trung vào việc đang làm, không ngẩn đầu lên. Nhìn thấy người kia không quan tâm đến mình, Lưu Yển Nguyệt giậm chân: “Em không nghe”
“Yển Nguyệt, em phải nghe lời”
Cô tức giận đập tay lên bàn, lớn tiếng: “Phùng Dịch”
Anh ngẩn đầu, hít sâu một hơi, không kiên nhẫn trầm giọng lên tiếng: “Nghe lời”
Nghe lời nói của Phùng Dịch, trong lòng Lưu Yển Nguyệt dấy lên một cảm xúc khó chịu. Hai hốc mắt nóng lên, nước mắt bên trong thay phiên nhau trào ra thấm ướt cả hai bên má.
Ánh mắt anh dán vào người phụ nữ trước mắt dần tối sầm lại. Phùng Dịch bỏ con dao trên tay đang thái rau xuống thớt, thở dài bước ra trước mặt cô. Tay anh vươn ra muốn chạm vào người cô nhưng Yển Nguyệt đã lùi về sau tránh né.
Phùng Dịch không nói không rằng, bước nhanh đến kéo cô ôm chặt vào trong lòng mặc cho sự quấy đạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-truoc-yeu-sau-sung-rieng-minh-vo/2832293/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.