"Nhưng vào lúc ấy, anh thật sự rất vui vẻ." "..." Trì Tảo Tảo nhìn khuôn mặt bi thương của anh, bản thân càng không nói ra được một chữ. Đúng vậy, khi còn bé cái gì cũng không hiểu, bây giờ suy nghĩ một chút, lúc ấy thật sự rất vui vẻ. Cô cúp mắt xuống, nỗ lực che giấu đi tâm trạng bi thương nơi đáy mắt, ngược lại ngẩng đầu lên, cười nhìn anh: “Sau này, chúng ta vẫn là bạn tốt, anh em thật sự, anh vẫn là ánh mặt trời đẹp trai trong lòng em, vẫn là anh trai tốt nhất của em." Anh trai tốt? Vẫn như vậy? Đường Hoàn Quân nhìn cô, ngực đau đớn không lý do. "Tảo Tảo." Hai chữ nhẹ nhàng, anh giống như dùng sức lực cả người. Trì Tảo Tảo ngờ vực nhìn anh. Anh hỏi: “Từ đầu, đến cùng em có từng thích anh hay không, thích theo kiểu trai gái, em có từng hay không?" Vấn đề như vậy, hỏi đến thật sự rất tàn khốc. Cô phải trả lời thế nào, nói chưa từng có sao? Như vậy, anh sẽ càng khó vượt qua. Nếu như nói thích thì sao? Không, xưa nay cô chưa từng có loại tình cảm kia với anh. Cô vẫn chỉ luôn thích Diệp Khuyết, từ lúc còn nhỏ tới nay, từ lúc hiểu được tình cảm nam nữ tới nay, cô vẫn chỉ luôn thích Diệp Khuyết. Cô nên trả lời anh thế nào đây? Không chờ được cô trả lời, anh lại là thảm thiết nở nụ cười: “Anh biết, xưa nay em đều chưa từng vui vẻ với anh, bao gồm cả việc đồng ý đính hôn với anh, cũng chỉ là đang lợi dụng anh." Con mắt rất đau, nhẹ nhàng chớp chớp, nước mắt càng không nhịn được rớt xuống. Đường Hoàn Quân nghẹn ngào: "Mặc kệ em có từng thích anh hay không, Trì Tảo Tảo, đời này, Đường Hoàn Quân anh tuy rằng chạm qua rất nhiều người phụ nữ, nhưng, trong lòng anh, trước sau chỉ yêu Trì Tảo Tảo vừa ngốc ngếch, vừa đáng yêu lại vui vẻ." "Trước đó cho Thiểu Duẫn hạ độc em, anh cảm thấy rất có lỗi, anh cho rằng, anh không chừa thủ đoạn nào, anh bảo Thiểu Duẫn làm phẫu thuật khuôn mặt, bảo cậu ấy tới gần Diệp Khuyết, làm em lầm tưởng Diệp Khuyết là gay, có lẽ em sẽ hết hy vọng, sẽ nhớ tới bên cạnh em, vẫn có một người đang bảo vệ em." "Anh vẫn cho là, anh có thể thành công, cũng không nghĩ đến..." Anh lắc đầu một cái, trong mắt chứa ánh lệ nhìn cô: “Là anh quá không biết tự lượng sức mình, Tảo Tảo, trước đó làm em bị khổ, anh xin lỗi." Nhìn thấy anh khóc, Trì Tảo Tảo càng thấy đau lòng, nhanh chóng lấy khăn tay đưa cho anh. "Em không trách anh, Hoàn Quân, em biết anh không phải cố ý muốn hại em, vì vậy em không trách anh." Anh nghiêng đầu đi, lau nước mắt, hít sâu: “Cảm ơn em tha thứ, có điều, anh nghĩ sau này anh cũng không còn mặt mũi xuất hiện trước mặt em nữa, anh quyết định, hai ngày nữa sẽ ra ngoài du học, nếu như còn có duyên phận, anh nghĩ, mấy năm sau, chúng ta vẫn có thể gặp lại." Vừa nghe đến anh nói phải ra nước ngoài du học, Trì Tảo Tảo cảm giác như được ân xá, nhưng, cô lại không thể nói gì, vì vậy, tất cả không muốn và khó chịu, đều ngột ngạt ở đáy lòng. Cô chỉ là cầu xin, mặc kệ anh ở nơi nào, đều phải cẩn thận. "Cuối cùng, anh cũng không thể nói cái gì, cứ như vậy đi, anh đi đây." Không phải không thể nói gì, anh chẳng qua là cảm thấy, đối với mỗi một chữ cô nói, trong lòng anh đau giống như vạn tiễn xuyên tâm vậy. Anh sợ mình lại nói, lại sẽ không nhịn được phạm hồ đồ, ôm cô, không chịu buông tay rời đi. Chuyện ngu ngốc như vậy, anh không thể làm tiếp, bằng không, Diệp Khuyết sẽ chém anh thành muôn mảnh. Chỉ là, đi tới cửa, lại không nhịn được quay đầu, nở nụ cười thê lương với cô: “Nếu em kết hôn với Diệp Khuyết, anh vẫn chưa về, anh cũng sẽ chuẩn bị một món quà lớn cho hai người, Tảo Tảo, nhất định phải hạnh phúc, mới không tổn hại anh chật vật lui ra." Trì Tảo Tảo vốn vẫn còn rất kiên cường, nhưng khi nghe đến câu nói sau cùng của anh thì nước mắt tràn mi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]