Trở lại Diệp gia, Diệp Khuyết trực tiếp xách Trì Tảo Tảo như xách mèo con, ném vào trong phòng, đóng cửa lại. Trì Tảo Tảo thấy vậy, không cần nghĩ cũng biết mình lại bị nhốt lại, nghĩ đến cuộc sống bị nhốt trước kia của mình, có bao nhiêu là gian nan khổ cực. Cô ở Diệp gia, trừng phạt đáng sợ nhất chính là bị Diệp Khuyết nhốt lại, cửa ải này, ba ngày ba đêm không được ra ngoài, còn không có cơm ăn, nhiều nhất chỉ cho cô chút nước uống. Trong nháy mắt, Trì Tảo Tảo cảm thấy cuộc sống của cô xong rồi. Nhưng cô sẽ không chịu thua, chạy nhanh đến đập cửa kêu: “Diệp Khuyết, anh nhốt em lại làm gì? Em biết, em không nên ở trên lớp vẽ anh, nhưng mà…… Đó cũng vì em quá yêu anh, quá nhớ anh.” “Này, Diệp tiểu nhị, mau mở cửa ra!” “Ông xã, em còn chưa ăn cơm tối đâu, em đã gầy rồi, anh làm thế là muốn em nhịn ăn, để em càng gầy hơn sao?” “……” Người đứng ngoài cửa yên lặng, vẻ mặt dửng dưng như băng, giữa hai hàng lông mày phảng phất lộ ra một chút không vui, hoặc là phiền chán, xoay người muốn rời đi. Không nghĩ tới, anh lại đụng phải Tiết Dung Chân. Vừa rồi thấy bà thấy con trai xách Trì Tảo Tảo như xách gà lên lầu, Tiết Dung Chân liền cảm thấy không tốt, chắc chắn con bé kia, lại chọc tới Diệp tiểu nhị. Vì thế bà liền vội vội vàng đuổi theo, kết quả liền nghe được giọng nói lạnh băng của con trai: “Không được thả cô ấy ra, cũng đừng cho cô ấy ăn cơm.” Nói xong, Diệp Khuyết xoải bước rời đi. Tiết Dung Chân chạy nhanh đuổi kịp bước chân Diệp Khuyết: “Có chuyện gì vậy? Sao Tảo Tảo lại chọc đến con rồi?” “Cô ấy không chọc con, con muốn cô ấy thi đại học, cho cô ấy không gian học tập!” Diệp Khuyết đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn mẹ: “Là mẹ nói cho cô ấy, sau này cô ấy là vợ con?” Tiết Dung Chân mờ mịt gật đầu: “Ừ, đúng vậy! Sao thế? Con không muốn nó làm vợ con sao?” “Mẹ, cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ, còn sắp phải thi đại học, sao mẹ lại nói cho cô ấy chuyện này?” Tiết Dung Chân không cho là đúng: “Nhà chúng ta không cần Tảo Tảo phải thi đỗ đại học, tìm công việc tốt để nuôi chúng ta, con sẽ kiếm tiền, còn muốn con bé vất vả làm cái gì? Diệp Nhị, chẳng lẽ con không thấy không đau lòng cho con bé sao?” Diệp Nhị là tên hồi nhỏ của Diệp Khuyết, thực ra, Diệp Khuyết khi còn nhỏ rất hoạt bát, nhưng từ khi mẹ đưa Trì Tảo Tảo đến nhà, anh liền trước mặt cô giả bộ lạnh lùng, sau đó dần dần, anh liền lạnh lùng thật. “Mọi người thật vô lý, vợ của Diệp Khuyết con, có thể là loại con gái không biết trời cao đất dày như cô ấy sao, là đứa trẻ còn chưa dứt hơn sữa sao?” Diệp Khuyết lạnh lùng sắc bén, nói xong liền đi. Để lại Tiết Dung Chân, sửng sốt một chút, nửa ngày cũng chưa phản ứng lại. Thật sự là bà đã sai sao? Diệp Nhị nhà bà, không thích Tảo Tảo? Nhưng con bé Tảo Tảo này, rất xinh đẹp đấy, chỉ có điểm là ngực hơi nhỏ thôi. Tiết Dung Chân thở dài, xuống lầu hầm chút canh rong biển xương sườn, để giúp ngực Trì Tảo Tảo phát triển, có lẽ chờ đến khi ngực Trì Tảo Tảo lớn, con trai bà sẽ thích con bé đấy! …… Trong phòng Trì Tảo Tảo gọi vài tiếng, không có kết quả, cô không muốn không phải ở trong phòng ba ngày, cũng không muốn đói bụng, cho nên lúc này gọi điện thoại nhờ cứu binh. Đường gia có giao tình với Diệp gia, Trì Tảo Tảo từ nhỏ đã lớn lên cùng hai anh em sinh đôi của Đường gia, là nhị thiếu gia Đường Hoàn Quân và tam tiểu thư Đường Vãn Nguyên, có quan hệ vô cùng thân thiết. Cô mỗi lần gặp khó khăn, chỉ cần một cuộc điện thoại, hai anh em họ Đường liền sẽ tới đây giải cứu cô. Cho nên hiện giờ Trì Tảo Tảo gọi điện thoại cho Vãn Nguyên....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]