Editor: Gió Beta: Đá bào+Người bí ẩn cute — Cuối cùng Chung Nghiên Nguyệt cũng ngủ được một giấc ổn định, lần này đổi thành Tề Chính Sâm mất ngủ, mà chủ tịch và bà Chung cũng không ngủ được, nửa đêm bà bừng tỉnh, trái tim hoảng loạn. Nghe thấy động tĩnh, chủ tịch Chung cũng thức giấc, ông mở đèn, “Không phải bà vừa vào nhà vệ sinh hay sao, sao lại muốn dậy nữa vậy?” Ông bị làm ồn ông ngủ được nữa, theo thói quen ngồi dậy. Bà Chung khoác áo khoác lên, lần này bà không đến nhà vệ sinh mà đi qua phòng quần áo tìm đồ. Chủ tịch Chung dựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm chiếc rèm cửa được kéo kín lại, thở dài. Ông lại nghĩ đến chuyện năm nay con gái đón tết một mình, cô lại không biết nấu cơm, vậy mấy ngày nay phải ăn gì đây?” Càng nghĩ càng nghẹn lòng. Bà Chung đi từ phòng quần áo ra, tay ôm một xấp văn kiện. Chủ tịch Chung không còn gì để nói, tưởng rằng bà lại muốn xem những giấy tờ cũ, “Nữa đêm bà không ngủ lại đi giày vò cái gì vậy?” Bà Chung hỏi ông: “Ông còn ngủ tiếp nữa không?” “Làm gì?” “Nếu không ngủ được thì đến thư phòng, chúng ta bàn bạc làm đơn ly hôn.” Chủ tịch Chung mơ hồ, “Bà có biết bà đang nói gì hay không?” “Tôi biết chứ.” Bà Chung thở dài, “Một tháng nay tôi ăn không ngon ngủ không yên, ngày ngày ngẫm nghĩ lại về phản thân mình, phát hiện tôi là một người mẹ quá thất bại. Nếu như ly hôn với ông rồi, Nghiên Phi và Nghiên Nguyệt sẽ không không để ý đến tôi, tôi không thể thông đồng làm bậy với ông được nữa.” “Bà nói cái gì vậy! Cái gì gọi là thông đồng làm bậy!” “Dù sao đại khái là ý như vậy, ông hiểu là được. Phê bình cũng không còn có ý nghĩa gì nữa rồi.” Bà Chung không muốn cãi nhau với ông, bà cũng không còn sức lực tinh thần để cãi nhau nữa. “Ngày ngày ông chê trách con gái, bây giờ hai đứa nó đều không về nhà, như vậy ông được thanh tĩnh rồi, đợi tôi dọn đi ông sẽ càng thanh tĩnh hơn.” “…Tôi chê trách hai đứa nó khi nào vậy.” “Trong lòng, ông quá tham lam, hận con mình không thể có được tất cả những sự ưu tú của những đứa trẻ khác, nhưng hai đứa nó có chỗ nào không tốt chứ? Không có thất bại, hai chị em cũng không cãi cọ, trước giờ chưa từng để tôi phải lo lắng, lại nghiêm túc làm việc, nhưng ông vẫn cảm thấy không đủ.” Bà Chung ôm giấy tờ đến thư phòng, bà vừa bước đến cửa phòng, chủ tịch Chung nhìn vào bóng lưng bà giải thích: “Không phải thực sự tôi chê trách hai đứa, ngày ngày tôi mệt mỏi gần chết là vì ai chứ, không phải là vì muốn góp nhặt chút tài nguyên cho chúng nó, để chúng kiên cường hơn một chút hay sao. Hôn nhân cũng không phải là thứ có thể dựa dẫm được, nếu như ngày nào đó ly hôn, ít nhất cũng không buồn rầu quên ăn quên uống, không cần phải lo lắng về nửa đời sau.” Bà Chung đứng nguyên tại cửa phòng, trầm mặc một hồi lâu. “Có những lúc tôi không biết con cái hạnh phúc mới hà quan trọng, hay người làm bố làm mẹ chúng ta ỷ vào là người từng trải, giúp con tránh mọi mối nguy do hôn nhân gây nên mới là quan trọng nữa.” Chủ tịch Chung cũng rơi vào trầm mặc. Bà Chung vẫn kiên trì muốn ly hôn, không ly hôn bà sẽ không gặp được con gái. Chủ tịch Chung, “Bà hành sự đáng tin một chút, đừng có động một chút là đòi ly hôn, làm như vậy để ép buộc con cái thì có gì khác không?” Ông mềm giọng xuống, nhường nhịn, “Mau về ngủ đi, đợi bình tĩnh hơn một chút tôi đi tìm Nghiên Nguyệt xin lỗi, được rồi chứ?” Đầu óc bà Chung mờ mịt, cũng cảm thấy bản thân hồ đồ, nếu thực sự ly hôn rồi cũng chỉ khiến con gái càng lo lắng hơn mà thôi. Cả một đêm này, bà ngủ không ngon. – Ngày hôm sau. Mãi đến 8 giờ 10 phút Chung Nghiên Nguyệt mới dậy. Mấy tháng này đây là lần đầu tiên cô ngủ đến tự tỉnh, lần đầu tiên không phải tỉnh dậy vì đau lòng, tất cả đều là nhờ công lao của Melatonin. Vẫn còn muốn nằm thêm một lát, cô lật người, bỗng nhìn thấy người trên giường, dọa cô co thắt tim lại. Tối qua Tề Chính Sâm trở về nhưng cô lại không hề nghe được một chút động tĩnh nào. Vừa rồi giật mình một phen, cơn buồn ngủ hiếm khi có được lập tức tan biến. Tề Chính Sâm đang ngủ say, Chung Nghiên Nguyệt nhìn anh. Trước giờ cô chưa từng nhìn kỹ ngũ quan anh, trước đây không có cơ hội nhìn. Lần Giản Hàng xử lý mối nguy từ dư luận trước đó, cô và anh cùng lên hot search, cư dân mạng nói phong lưu ngang ngược, giống như một công tử đào hoa, không ngờ lại là người đàn ông ấm áp thâm tình. Hôm nay Chung Nghiên Nguyệt nghiêm túc nhìn gương mặt này của anh, quả thực rất đẹp trai, vô cùng nam tính. Nhưng tiếc là đường tình bấp bênh. Cô đang định xoay người ngủ tiếp, Tề Chính Sâm đã tỉnh rồi, bốn mắt họ nhìn nhau. Có lẽ bởi trong lòng đều có người khác, cho dù cô có nhìn chằm chằm anh như vậy, cũng không có sự thẹn thùng khi bị anh bắt gặp tại chỗ, có lẽ anh cũng nghĩ như vậy nên ánh mắt vô cùng bình tĩnh. Tề Chính Sâm đang nghĩ, có phải cô đang tìm bóng hình Đàm Phòng trên người anh hay không. Chung Nghiên Nguyệt phá vỡ sự trầm lặng: “Anh về từ khi nào vậy?” “Lúc hai rưỡi.” Giọng anh mang theo chút khàn khàn khi vừa ngủ dậy. Chung Nghiên Nguyệt gật đầu, hỏi những điều khác quả thực là thừa thãi, cô lật chăn rời giường. Đánh răng rửa mặt xong, cô đến phòng thay quần áo thay đồ, nhìn thấy món quà trên kệ để đồ trang sức. Tề Chính Sâm cũng ngủ dậy, đi vào tìm quần áo, thấy cô nhìn chằm chằm vào món quà lưu niệm kia, anh nói: “Bọn họ đều mua nên tôi cũng mua, tiện tay cầm một món.” Không chọn mẫu cụ thể nào. Anh chỉ công phu trong việc chọn quà cho Hứa Như Ý, còn cho những người khác đều tuỳ ý. Nhưng dù có thế nào, cũng là một phần tấm lòng. Chung Nghiên Nguyệt cảm ơn, đặt quà lưu niệm vào kệ đồ. Cô đói rồi, đi đến phòng bếp chuẩn bị đồ ăn. Trước giờ Tề Chính Sâm chưa từng ăn sáng, cô chỉ chuẩn bị một phần cho mình. Bữa ăn sáng đơn giản được chuẩn bị trong mười phút, một ly sửa bò, hai quả trứng luộc, còn có một nửa trái táo. Cô đang ăn sáng, Tề Chính Sâm thay quần áo xong đi ra. “Bữa sáng em chỉ ăn cái này sao?” Anh kinh ngạc. Chung Nghiên Nguyệt đáp: “Đầy đủ dinh dưỡng.” Tề Chính Sâm ngồi xuống, gọi cho nhà hàng giao bữa sáng đến. Chung Nghiên Nguyệt nhỏ giọng nói, “Không cần phải gọi đồ cho tôi, tôi ăn no rồi.” Tề Chính Sâm nói với đầu bên kia, “Một phần là được.” Anh cúp điện thoại, nhìn về phía cô, “Tối hôm qua em uống Melatonin à?” Chung Nghiên Nguyệt gật đầu, cắt quả trứng luộc rồi rưới sốt cà chua lên. Anh nói, “Nếu như không phải lệch múi giờ, lúc ngủ hạn chế ỷ lại thuốc này.” “Không có ỷ lại, tối qua là lần đầu tôi uống. Hôm qua quá mệt nên không ngủ được.” Chung Nghiên Nguyệt bàn bạc với anh, “Nếu hôm nào anh không rảnh về nhà thì báo trước cho tôi một tiếng, tôi sẽ về chung cư của mình ở. Nhà bên này quá rộng, một mình tôi ở đây nửa đêm tỉnh dậy sẽ thấy sợ.” Không phải Tề Chính Sâm không rảnh về nhà, có những lúc không muốn về, đi qua phía căn nhà nào khác của mình thì sẽ ở lại luôn đó một tối. Anh đáp một tiếng, “Ừm.” Sau khi kết hôn, lần đầu tiên anh và cô cùng ngồi trên bàn ăn ăn sáng, hôm nay hiếm khi cô không đến công ty, anh cũng không có việc gì bận. Anh chỉ biết cô và bố vợ xảy ra mâu thuẫn nhưng không biết là do nguyên nhân gì, nhưng cũng không thể mãi không về nhà được, anh nói với cô, “Khi nào thì về thăm nhà? Tôi cùng em về.” Chung Nghiên Nguyệt cũng không ngẩng đầu, “Đây cũng là nhà tôi.” Trong lòng Tề Chính Sâm nổi lên cảm xúc day dứt, bởi trước giờ anh chưa từng coi nơi này là nhà, thường quên rằng bản thân mình đã kết hôn, còn có một người vợ. Thời gian rảnh rỗi ngoài công việc, tâm tư của anh đều ở phía Hứa Như Ý. Ngày nào cô không vui, hạng mục nào gặp phải khó khăn, anh đều âm thầm giúp cô giải quyết, nhưng lại không dành thời gian quan tâm đến Chung Nghiên Nguyệt một chút nào. Anh ngẫm nghĩ, từ khi kết hôn đến nay anh đã làm được cho Chung Nghiên Nguyệt điều gì. Chỉ có một lần khi Lạc Mông gặp phải mối nguy từ dư luận, dưới tình trạng bất đắc dĩ anh đăng dòng tin nói về việc mình giúp cô theo đuổi thần tượng, khi biết cô không có đồ ăn sáng, anh bỏ tiền mời đầu bếp mà thôi. Ngoài những điều đó ra, anh không hỏi han cô bất kỳ điều gì. “Em có từng nghĩ qua sau này sẽ sống như thế nào không?” Anh chủ động hỏi. Chung Nghiên Nguyệt lắc đầu, lại rưới thêm một chút sốt cà chua lên, “Cứ như bây giờ cũng khá tốt.” Cô không muốn phải thay đổi, không muốn phải đánh đổi nữa. Hôm vừa lĩnh chứng cô còn tưởng rằng mình đã mắt đầu một cuộc sống mới, còn đặc biệt mua chocolate tặng Tần Mặc Lĩnh, nghĩ rằng sau này có thể sẽ phải học hỏi Tần Mặc Lĩnh về việc xây dựng cuộc hôn nhân này. Hôm ấy cô vô cùng vui vẻ, đã vài năm chưa từng vui vẻ, chưa từng nhẹ nhõm như vậy, thậm chí khi nhìn thấy Giản Hàng, cô cũng không cảm thấy oán giận nữa. Nhưng Tề Chính Sâm lại không có ý muốn này, anh vẫn nhớ nhung đến người trong lòng kia. Vì vậy cô nhanh chóng thu lại suy nghĩ ấy, lại quay lại vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại vô hạn này, càng lún càng sâu, không thể tự thoát ra được. Mà bây giờ cô cũng không còn muốn thoát ra nữa. Cứ định sẽ mãi như vậy. Không có hận thù, không có phản bội, sống trong hồi ức cũng không tồi. Có những người dựa vào hồi ức để sống cả một đời, cô cũng có thể. Bốn năm ấy, mỗi ngày cô đều hạnh phúc vui vẻ. Tề Chính Sâm hỏi ngược lại cô, “Dựa vào Melatonin mới ngủ được, đây là cái em gọi là ‘tốt’ à?” “Tan biến cảm xúc cần phải có quá trình, tối hôm qua tôi cùng Ân Kình và Lâu Trưng ăn cơm, đã nói rất nhiều chuyện, đợi đến khi đi làm, tôi bắt đầu bận rộn trở lại sẽ không có thời gian nghĩ đến những điều khác.” Chung Nghiên Nguyệt để anh yên tâm, “Tôi sẽ không sa ngã, tôi định sẽ đổi một phương thức sống khác, không ảnh hưởng đến anh, cũng không ảnh hưởng đến sức khoẻ của tôi.” Ngừng lại một lát, cô nói, “Vì chị gái, tôi sẽ không sa sút tinh thần nữa.” Chung Nghiên Nguyệt lại tiếp tục, “Sau này tôi cũng sẽ không uống thuốc, tối qua là do gặp bố nên tâm trạng rất tệ, làm thế nào cũng không ngủ được nên mới uống hai viên.” Tề Chính Sâm cũng không khuyên nhủ thêm nữa, chuyện tình cảm không phải cứ khuyên nhủ là có tác dụng. Bản thân anh chính là một ví dụ. Chung Nghiên Nguyệt nói rằng sẽ không uống thuốc và cũng thực sự không uống nữa, những lúc không ngủ được cô sẽ dạy nhảy những bài tập giảm cân, nhảy đến khi người ướt đẫm mồ hôi, tắm xong rồi ngủ tiếp. Từ khi cô nói với Tề Chính Sâm nếu anh không rảnh về nhà thì nói trước với cô một tiếng, một tháng sau đó mỗi ngày anh đều về lại chung cư. Nhưng anh cũng không nói gì nhiều, ai bận việc nấy. Đầu tháng ba, tiết trời ấm dần lên. Hôm nay Chung Nghiên Nguyệt đi làm như thường lệ, gần đây chị gái bận một dự án, đã gần hai tuần cô chưa gặp chị, tối qua chị gái có báo cho cô một tin vui, cô lên chức làm dì rồi. Cô mua một bó hoa đi đến Vạn Duyệt thăm chị gái. Chung Nghiên Phi nhìn thấy em gái, vừa kinh ngạc lại vừa vui vẻ, “Sao em lại đến đây vậy?” Cô ôm em ái, “Chị đang định hai ngày nay bận xong việc rồi sẽ qua chỗ em.” Chung Nghiên Nguyệt đặt hoa lên bàn làm việc của chị, cười cười, “Hôm nay em không bận.” Chung Nghiên Phi nhìn đồng hồ, do dự nói, “Chị và Đàm Phòng có hẹn sáu giờ sẽ bàn việc, có lẽ cậu ấy sắp đến rồi.” Vẫn là dự án thu mua của tập đoàn Vạn Duyệt ở Tô Thành kia, cũng đã sắp đi đến hồi kết, có khá nhiều việc cần bàn bạc. Chung Nghiên Nguyệt cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Vậy em về trước đây, không làm ảnh hưởng hai người bàn công việc.” Chung Nghiên Phi cũng không giữ em gái lại, em gái đã kết hôn, không thích hợp gặp lại Đàm Phòng. “Em lái xe chậm một chút, cuối tuần đến nhà chị ăn cơm.” Chung Nghiên Nguyệt rời khỏi, cho đến bây giờ khi nghe thấy tên của Đàm Phòng, trái tim cô vẫn đau đớn khó chịu như cũ. Từ toà nhà của Vạn Duyệt đi ra, vừa bước xuống bậc cầu thang, bước chân cô khựng lại. Đàm Phòng đã nhìn thấy cô rồi, từ khi cô bước ra từ tòa nhà anh đã nhìn thấy một thân hình cao gầy, suýt chút đã không dám nhận ra là cô. Trước đây cô có mái tóc ngắn xinh xắn, ngũ quan tinh xảo sáng lạn, ánh mắt luôn mang theo ý cười. Lần trước gặp cô ở hôn lễ của Giản Hàng, tóc cô được búi lại, không nhận ra được là ngắn hay dài, hôm đó anh chỉ nhìn lướt qua, không nhìn kỹ biểu cảm trên gương mặt cô. Hôm nay cô xoã tóc, mặc một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, lặng lẽ thành thục, đôi mắt không có ý cười, hai tay đút vào túi áo, lúc bước đi có chút lơ đễnh, không hề giống với bóng dáng trước kia. Anh đi về phía trước vài bậc cầu thang, không biết nên nói gì, chỉ khẽ gật đầu với cô. Cô cũng khẽ gật đầu đáp lại anh. Sau khi biết được chân tướng, gặp lại anh một lần nữa, Chung Nghiên Nguyệt có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng khi anh bước gần đến cô lại không nói gì cả. Ba năm rưỡi, anh đã sớm bước ra thật xa. Khi còn cách hai bậc cầu thang, Chung Nghiên Nguyệt đột nhiên nhớ ra hỏi anh, “Trước đây trong công việc bố tôi có từng ngáng chân anh hay không?” Đàm Phòng ngừng bước, nói sự thật, “Không có.” Chung Nghiên Nguyệt như trút được gánh nặng, “Vậy thì tốt.” Lúc này, có một chiếc xe cao cấp lái qua. Chung Nghiên Nguyệt ngẩn người, không ngờ lại nhìn thấy xe của Tề Chính Sâm lái từ hầm xe của Vạn Duyệt ra, đi được một khoảng rồi đột nhiên dừng lại, lùi về phía bậc cầu thang bên này. Đàm Phòng nhìn ra được sự kinh ngạc trong đôi mắt cô, quay mắt qua, sau khi nhìn biển số xe anh nhận ra được đây là xe của ai, quay lại hỏi cô, “Chồng em sẽ không hiểu lầm chứ?” “Sẽ không.” Tề Chính Sâm sẽ không để ý đến chuyện của cô. Chung Nghiên Nguyệt đi xuống bậc cầu thang, bước về phía chiếc xe. Hôm nay Tề Chính Sâm qua đây tìm chủ tịch Chung, tập đoàn nhà anh có hợp tác với Vạn Duyệt, trước đây đều là chủ tịch Chung qua tìm anh, bây giờ anh đã là con rể của côn nên không để trưởng bối chạy qua văn phòng mình nữa, vì vậy hôm nay đến Vạn Duyệt. Không ngờ lại gặp được Chung Nghiên Nguyệt, ban đầu anh không để ý đến người đàn ông kia là Đàm Phòng, mãi cho đến khi Đàm Phòng xoay người, anh mới phát giác mình đã làm phiền hai người họ. Nhưng đã lùi xe lại rồi. Chung Nghiên Nguyệt mở cửa hàng ghế sau theo thói quen, nhưng lại không có người, cô liếc nhìn Tề Chính Sâm đang ngồi ở ghế lái, hôm nay anh tự mình lái xe, cô lại đóng cửa lại, mở cửa bên cạnh ghế lái phụ rồi ngồi lên xe. Tề Chính Sâm cũng không nói gì, từ gương chiếu hậu nhìn bóng lưng Đàm Phòng, nhẵm chân ga lái xe rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]