Editor: Gió Beta: Đá bào – Ngày hôm sau, cuối tuần. Tối qua sau khi tiệc sinh nhật kết thúc vẫn còn một nhóm người hẹn nhau chơi bài, thâu đêm đến tận gần sáu giờ sáng. Hôm nay ngủ đến khi tự tỉnh lại, mười một giờ rưỡi, họ từ từ tới nhà hàng ăn sáng. Giản Hàng và Tần Mặc Lĩnh xuống lầu gần như cùng một lúc với bọn họ, trong thang máy còn gặp được Lâm Kiêu. “Lão đại.” Lâm Kiêu buột miệng mà nói. Cô gật gật đầu, hỏi, “Làm việc với sếp mới thế nào rồi?” Lâm Kiêu nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi này, đột nhiên cảm thấy khó mà định nghĩa, “Cũng tạm được.” Nói rồi lại hối hận. Không phải cậu ta nên đắc ý mà nói, có sếp mới rất tốt hay sao. Sao lại do dự như vậy? Ngay cả khi nói ba chữ ‘Cũng tạm được’ cũng do dự một hồi. Giản Hàng đáp, “Không tồi.” Xem ra nữ ma đầu cũng không ôm chút hy vọng gì về việc cậu và Đàm Phong sẽ chung sống tốt. Đã gần một tuần Lâm Kiêu không lập đội chơi game với Olive nhỏ, cậu không có Wechat của Tần Mặc Lĩnh, hôm nay đúng lúc gặp được, cậu muốn hỏi anh thời gian lên mạng cụ thể. Dù nói thế nào đi nữa, tối qua cậu cũng cống hiến pháo hoa tổ chức sinh nhật cho Giản Hàng, Tần Mặc Lĩnh có lẽ cũng sẽ cho cậu mặt mũi. “Anh, tin nhắn em gửi anh có nhìn thấy không?” Cậu gửi tin nhắn cho Olive nhỏ ở trong game. Tần Mặc Lĩnh liếc nhìn, “Cậu gửi tin nhắn gì vậy?” Giản Hàng còn ở bên cạnh, Lâm Kiêu không hề nói bất kỳ điều gì liên quan đến game, chỉ nói, “Anh đăng nhập vào là có thể đọc được.” Cậu ta còn đặc biệt giải thích với Giản Hàng: “Chuyện làm ăn của bố em, em giúp bố hỏi anh Tần một chút.” Giản Hàng cười cười, không nói gì. Tin nhắn Lâm Kiêu gửi cho Olive nhỏ, tối qua cô chơi game đã đọc được rồi, Lâm Kiêu để lại tin nhắn nói: Anh, nói cho anh biết một bí mật của lão đại bọn em, lão đại rất thích hoa hồng. Khi nào anh rảnh dẫn em và Tần Tỉnh đi chơi hai ván đi. Tiếc là tin nhắn ấy bị cô nhìn thấy, ngoài việc giục anh lên mạng chơi game thì không có chuyện gì nghiêm túc cả. Bước ra ngoài thang máy, điện thoại anh có cuộc gọi đến. “Anh đi nghe điện thoại, em đi lấy đồ ăn trước đi.” Tần Mặc Lĩnh từ cửa nhà hàng buffet bước ra tìm một chỗ yên tĩnh nghe điện thoại. Thư ký Cao gọi đến nói báo cáo với sếp, phó tổng nhân sự Giản Hàng chọn đã đến Lạc Mông rồi, qua đây tìm cô ấy hỏi về thủ tục nhận chức. “Chị ấy tên là Liêu Vịnh Mân.” Nghe khá quen, Tần Mặc Lĩnh nhất thời không nhớ ra đã nghe được cái tên này ở đâu, “Liêu Vịnh Mân?” “Đúng vậy, ông xã của chị ấy họ Cao, Cao Vực, phó giám đốc ngân hàng Nghi Thạc.” Thư ký Cao và Cao Vực chỉ cùng họ, không hề quen biết. Nhắc đến Cao Vực, Tần Mặc Lĩnh biết là ai rồi. Trước đây Liêu Vịnh Mân đến văn phòng Giản Hàng gây rối, còn hắt nước lên người cô, vì vậy ngay cả với Cao Vực Tần Mặc Lĩnh cũng không có thiện cảm, Giản Hàng không để ý đến chuyện cũ muốn bà ta làm việc cùng, anh cũng sẽ không can dự nhiều. “Đưa chị ta đi làm thủ tục nhậm chức.” Anh lại nói, “Còn một chuyện nữa cần thông báo với bộ phận số Bốn, ngày mai giám đốc mới của họ, Giản Hàng sẽ nhậm chức.” Thư ký Cao nghi hoặc, nhanh vậy sao?” “Được, tôi sẽ thông báo ngay.” Tần Mặc Lĩnh cúp điện thoại, có tin nhắn chưa đọc do mẹ anh gửi đến. Tần Mặc Lĩnh trả lời mẹ: [Chung cư ạ.] Trong nhà hàng buffet, Giản Hàng và Tưởng Thịnh Hoà ngồi chung một bàn, trong tất cả bạn bè của Tần Mặc Lĩnh, cô quen thuộc nhất với Tưởng Thịnh Hoà. Vốn dĩ Tần Thư cũng muốn ngồi cùng cô, cô ấy đã bưng đĩa qua rồi nhưng lại bị Hàn Phái kéo sang bàn khác, anh không muốn cùng bàn với Tần Mặc Lĩnh, không muốn nghe Tần Mặc Lĩnh gọi mình là ‘em rể’. Tối qua Tưởng Thịnh Hoà uống hơi nhiều, sáng nay không có khẩu vị nên chỉ rót cho mình một ly nước ép. “Tài nghệ nấu nướng của cô Trần tốt hơn nhiều so với đầu bếp nhà tôi.” Anh như cười như không nói. Trong lòng Giản Hàng thầm nói, không thể có chuyện như vậy được, khả năng bếp núc của mẹ cô không được coi là điêu luyện. Nhưng Tưởng Thịnh Hoà nói như vậy cũng không phải là để lấy lòng, anh không cần phải lấy lòng bất kỳ ai cả. Làm việc nhiều năm như vậy, tâm tư của cô cũng trở nên nhạy cảm hơn, hiểu được ý của Tưởng Thịnh Hoà. Giản Hàng cười nói. “Tối qua mẹ tôi vừa nhắc tới, bảo anh và Tần Mặc Lĩnh cùng ăn cơm vô cùng náo nhiệt. Nếu như anh rảnh, khi nào tôi và Tần Mặc Lĩnh về nhà ăn cơm sẽ gọi anh về cùng.” “Được.” Thời gian ăn cơm thì lúc nào cũng có. Cho dù tối đó có xã giao, cũng có thể hoãn được. Tưởng Thịnh Hoà lại nói, “Đến lúc đó tôi sẽ dẫn theo một người cùng đến ‘ăn ké’. Người để anh dẫn đến cùng chắc chắn không phải người bình thường, ít nhất trong lòng anh là vậy. Bởi không có ai lại tự nhiên đưa một người không thân thiết đến nhà giáo viên của mình cùng ăn cơm cả. Sự chừng mựng của Giản Hàng không chỉ đối với mình Tần Mặc Lĩnh, mà bất kỳ ai cũng vậy, cho dù trong lòng có tò mò nhưng cô cũng sẽ không nghe gần nói xa đi tìm hiểu bí mật của người khác, “Dẫn theo bao nhiêu người cũng không có vấn đề gì, thích ăn gì cứ nói trước với tôi, để tôi bảo mẹ chuẩn bị.” Tưởng Thịnh Hoà uống vài ngụm nước ép, “Đến lúc đó sẽ nói với em.” Cuộc trò chuyện của bọn họ bị Tề Chính Sâm cắt ngang, giọng Tề Chính Sâm không nhỏ, “Tần Tỉnh, cậu lớn mật thật đấy, mau xoá ngay đi, anh cậu mà thấy chắc chắn sẽ xử đẹp cậu.” Mặc dù miệng nói vậy, nhưng anh cũng không quên nhấn like bài viết của Tần Tỉnh đăng lên vòng bạn bè. Tần Tỉnh cười, “Đúng ý anh ấy, xử em làm gì.” Mọi người trong nhà hàng lúc này đều có Wechat của Tần Tỉnh, cùng lần lượt mở vòng bạn bè ra, nhìn xem Tần Tỉnh đã đăng ảnh gì lên. Nhìn xong, cả căn phòng bật lên tiếng cười. Giản Hàng nhấn mở vòng bạn bè, trong chín khung ảnh có đến bốn tấm là cô, người bên cạnh cô chính là Tần Mặc Lĩnh, nhưng anh đã bị làm mờ, gương mặt che lại bởi một nhãn dán, bên trên có gõ thêm vài chữ: Chồng của Giản Hàng. Giản Hàng bật cười, cô nhớ đến lần đầu khi cô gửi ảnh giấy chứng nhận kết hôn vào nhóm chat của gia đình họ Tần, Tần Mặc Lĩnh còn không vui bởi ảnh mình bị gửi vào trong nhóm, lúc đó cô đã thầm quyết định nếu sau này có đăng ảnh chụp chung sẽ làm mờ anh đi. Không ngờ Tần Tỉnh và cô lại tâm linh tương thông như vậy. Không phải Tần Tỉnh cố tình chọc Tần Mặc Lĩnh, trước đó hôm sinh nhật Chung Nghiên Nguyệt cậu có đăng ảnh lên vòng bạn bè, trong đó có một tấm ảnh Tần Mặc Lĩnh lọt vào ống kính, nhưng chỉ có một nửa gương mặt. Lúc đó cậu ta không chú ý đến nên cứ đăng thẳng lên, kết quả Tần Mặc Lĩnh gọi cho cậu, giọng điệu không chút thân thiện, bảo cậu sau này đừng tuỳ ý đăng ảnh của anh lên mạng. Hôm nay đã học hỏi được kinh nghiệm từ sai lầm trong quá khứ, cậu ta không để anh họ lộ mặt nữa. Lúc này Tần Mặc Lĩnh kết thúc cuộc điện thoại bước vào nhà hàng, tất cả mọi người đều nhìn anh, ánh mắt dí dỏm. Không cần đoán cũng biết được là không có chuyện gì tốt lành. Mãi khi Tề Chính Sâm cho anh xem vòng bạn bè của Tần Tỉnh. Tần Mặc Lĩnh nhìn qua, chậm rãi ngẩng mặt lên, ánh mắt lạnh lùng như muốn ép chết Tần Tỉnh, “Cậu muốn làm gì?” Tần Tỉnh: “Em sợ xâm phạm đến quyền hình ảnh của anh.” “….” Tần Mặc Lĩnh lạnh lùng nói, “Xoá đi rồi đăng lại.” Tần Tỉnh bối rối trong phút chốc, kịch bản không phải nên là cảnh cáo cậu, bắt cậu xoá không cho đăng hay sao? Vậy là vài phút sau, Tần Mặc Lĩnh lại xuất hiện trong vòng bạn bè Tần Tỉnh với toàn bộ chân dung. Trong bức ảnh, dưới nền trời rực rỡ pháo hoa, Giản Hàng ở trước chiếc bánh kem ước nguyện, còn Tần Mặc Lĩnh đang nhìn cô. Giản Hàng lưu tấm ảnh này lại. Hai giờ chiều họ về lại thành phố, những chiếc xe xa hoa nối đuôi nhau. – Về đến chung cư, Giản Hàng đi thu dọn hành lý. Cô có bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nếu không phải bận đến độ chân không chạm đất thì khi cô đi công tác về, chuyện đầu tiên sẽ làm chính là thu dọn đồ trong vali, treo quần áo sạch sẽ lên, còn những đồ cần giặt sẽ phân loại cho vào máy giặt. Lần này đi du lịch ở khu nghỉ dưỡng một ngày, cô và Tần Mặc Lĩnh cùng dùng chung vali, khi thu dọn đồ của mình, cô cũng lấy đồ của Tần Mặc Lĩnh ra cùng. Giản Hàng cho váy của mình và sơ mi của anh vào máy giặt, quần áo ở trong nước, đan xen vào nhau. Nhà, vợ chồng, cuộc sống hôn nhân, trước đây cô không có cách nào cảm nhận củ thể được, không thể nhìn rõ nơi đáy lòng. Hôm nay cùng giặt quần áo của cô và anh, khiến cô có một cảm giác vô cùng khác lạ. Mấy ngày hôm nay cô có mua một vài chậu cây cảnh và hoa tươi trang trí chung cư, còn bữa sáng và tối do Tần Mặc Lĩnh phụ trách. Trong nhà chỉ có hai người họ, tất cả việc nhà đều cần phải tự làm, cuối cùng ngôi nhà cũng có chút không khí của gia đình. “Giản Hàng?” Tần Mặc Lĩnh ở trong phòng khách gọi cô. “Em ở đây.” Nghe thấy tiếng trả lời, Tần Mặc Lĩnh đi qua tìm cô. Tần Mặc Lĩnh vừa tắm xong, khoác một chiếc áo choàng tắm màu sẫm, “Ngày mai chúng ta dọn về biệt thự nhé, ngày thường ở bên đó sẽ tiện hơn, cuối tuần lại về chung cư.” Giản Hàng: “Được.” Căn hộ quá lớn, lúc anh không ở nhà, cô ở nhà một mình cảm thấy vô cùng trống trải. Chung cư cũng quá yên lặng, đến độ có thể nghe được tiếng bước chân vọng lại. Ở biệt thự vẫn đông vui nhộn nhịp hơn, trong nhà có người làm, có dì Cảnh, có vệ sĩ, lòng cũng yên tâm hơn. Hơn nữa bây giờ là mùa hạ, hoa viên trong biệt thự đẹp vô cùng. Tần Mặc Lĩnh dựa vào cạnh bồn rửa mặt, đăng nhập vào trò chơi, giúp cô thu thập vật phẩm ngày hôm nay. Chung cư có tổng cộng hơn mười căn phòng, từ lúc chuyển qua đây Giản Hàng vẫn chưa tham quan hết, không rõ những căn phòng khác trông ra sao. Cô búi tóc lên, “Em đi xem mấy phòng khác để làm quen một chút, không có gì không tiện chứ?” Tần Mặc Lĩnh ngẩng đầu, “Mấy hôm nay, ban ngày em không ở chung cư sao?” “Em có, nhưng không đi xem xung quanh.” Trong tiềm thức cô cảm thấy đây là chung cư riêng của anh, là không gian riêng thuộc về anh, chưa được sự đồng ý của anh cô không nên tự ý đi lại. Tần Mặc Lĩnh cúi đầu nhìn màn hình trò chơi, anh nói, “Đây cũng là nhà của em, không cần phải hỏi anh.” Giản Hàng: “Vậy em đi xem đây.” Cô muốn xem các phòng khác một lượt là để trong lòng có sự tính toán trước, sau này không chừng sẽ có người nhà hoặc bạn bè qua đây chơi, muộn rồi có thể sẽ nghỉ lại, ít nhất cô cũng nên biết trong phòng có gì, phòng nào phù hợp để ai ở. Trước đây cô muốn có một căn hộ một tầng rộng rãi, bây giờ lại thấy một tầng như vậy quá lớn, đi một vòng đã thấy mệt. Giản Hàng bắt đầu từ phía bên tay trái, xem từng phòng một. Mỗi phòng ngủ đều thuộc loại khép kín, có phòng tắm riêng. Cô xem trong phòng tắm có được chuẩn bị gì hay không, liệu có hết hạn rồi không, sau đó lại nhìn qua tủ quần áo, xem xem có gì cần thu dọn. Giữa lúc ấy cô có nhận được cuộc điện thoại của Liêu Vịnh Mân, Liêu Vịnh Mân đã đến Lạc Mông, làm thủ tục nhận chức vô cùng thuận lợi, tuần sau sẽ bắt đầu buổi tập huấn. Nói đến công việc hai người liền có chủ đề chung, cuộc điện thoại này kéo dài hơn nửa tiếng. Liêu Vịnh Mân vẫn chưa có tự tin, “Tôi không biết liệu mình có còn năng lực như trước kia hay không, cô đừng kỳ vọng quá cao về tôi, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức.” “Chị nhanh như vậy đã đến tìm thư ký Cao, tôi hoàn toàn không nghĩ đến.” Lời này vô hình đã cho Liêu Vịnh Mân chút tự tin, ít nhất bà làm tốt hơn so với trong kỳ vọng của Giản Hàng. “Vậy cô bận việc đi, tôi về nhà xem nội dung của buổi tập huấn ngày mai trước.” Cúp điện thoại, Giản Hàng đi tiếp qua phòng ngủ phụ thứ ba, cô mở tủ quần áo theo thói quen, ánh mắt khựng lại. Trong tủ quần áo có treo một hàng váy dự tiệc. Cô không đếm cụ thể, nhưng ít nhất cũng phải hơn mười chiếc. Cô nhẹ nhàng đóng lại cánh tủ, có lẽ thời gian đã trôi qua lâu rồi, Tần Mặc Lĩnh quên mất đem đi xử lý. Đứng trước tủ quần áo hai phút, sau đó cô mới nhấc bước rời đi. Cô không đi xem những phòng còn lại nữa, cũng không có tâm trạng xem tiếp. Giản Hàng đi đến phòng ăn nhỏ, cô tắt ngọn đèn trong phòng, ngồi xuống cạnh cửa sổ sát đất ngắm cảnh đêm. Cảnh đêm lúc thì mờ ảo, lúc lại rất rõ rệt. Cô lại mở đèn đi rót nước. Uống từng ngụm, từng ngụm một, mặc dù không khát nhưng lại uống hết cả một ly nước. Đặt ly nước xuống, cô đi tìm Tần Mặc Lĩnh. Nếu như những chiếc váy dự tiệc ấy là do lúc trước anh quên đem đi, chỉ cần anh giải thích rõ ràng, cô có thể coi như mình không nhìn thấy. Cô không thể để những chiếc váy ấy trở thành cái gai trong lòng được. Quần áo đã được giặt xong, cũng đã được sấy khô, Tần Mặc Lĩnh đang là lại. Giản Hàng đứng bên cửa phòng thay đồ, nhìn người đàn ông cao ráo, anh tuấn trước mặt, tay trái anh cầm bàn là, đường gân tay mạnh mẽ, trên ngón áp út là chiếc nhẫn cưới của họ. Anh làm việc gì cũng đều nghiêm túc tỉ mỉ, đặt váy lên rồi là thẳng từng chiếc một. Lúc này ở trên người anh, cô nhìn thấy một kiểu cuốn hút khác của đàn ông. Vô cùng nam tính, có chút khác so với ngày thường. “Vừa nãy em có mở tủ quần áo trong phòng ngủ phụ.” Cô nói. Tần Mặc Lĩnh đột nhiên ngẩng đầu, yên tĩnh hai giây, “Em nhìn thấy váy trong tủ rồi?” “Ừm.” “Em xem xem có chiếc nào không thích hay không, để mẹ đi đổi.” “….” Trước kia khi ở nước ngoài Tần Mặc Lĩnh thường xuyên là sơ mi, bây giờ là váy cho cô vô cùng thuần thục. Anh đang là váy nên không nhìn Giản Hàng, không biết biểu cảm trên gương mặt cô lúc này ra sao. Những chiếc váy được để trong phòng ngủ phụ kia là quà sinh nhật cho cô, vốn định rằng đợi đến ngày ấy mới tặng, nhưng cô đã phát hiện ra trước rồi nên đành tặng trước. Sáng nay mẹ có gửi tin nhắn cho anh, hỏi, [Váy đã về đến nơi rồi, đưa đến biệt thự hay chung cư?] Anh đáp: [Chung cư ạ.] Trưa nay mới đưa váy đến đây, không ngờ chiều tối đã bị cô nhìn thấy rồi. Anh vẫn luôn nhớ lần đầu Giản Hàng hẹn anh ăn cơm có mặc chiếc váy màu trắng gạo kia, có lẽ là chiếc cô trân quý nhất. Trong tủ đồ của cô không có nhiều lễ phục cao cấp. Mẹ anh chỉ mua bốn chiếc, không đủ mặc, nên anh mua thêm vài chiếc. Giản Hàng không đi thử váy, đi vào phòng thay đồ. Việc cô chọn hỏi rõ anh là quyết định đúng đắn, nếu không từ giờ đến trước sinh nhật cô, những chiếc váy ấy sẽ trở thành chiếc gai trong lòng, khiến cô phải nghĩ ngợi nhiều. Tần Mặc Lĩnh liếc nhìn cô, “Sao em không đi thử váy?” Giản Hàng đáp, “Đợi anh xong việc thì cùng đi.” Cô đi đến trước bàn trang điểm cầm chiếc gương lên, đặt trước ngực mình soi soi, Tần Mặc Lĩnh hỏi, “Em soi gì vậy.” “Em soi bụng dạ mình.” Cô cười nói, “Còn hẹp hòi hơn cả anh.” Tần Mặc Lĩnh không hiểu cô đang nói gì. Giản Hàng cũng không định để anh hiểu. Anh là váy xong, sau đó đặt áo sơ mi của mình lên trên, đưa bàn là cho cô. Giản Hàng ngây người trong phút chốc, nhận lấy bàn là. Sơ mi của anh, anh muốn cô là giúp mình. Tần Mặc Lĩnh treo quần áo đã được là xong vào tủ quần áo, sau đó đứng ở bên cạnh nhìn cô là phẳng sơ mi. Luồng hơi nước nhàn nhạt len lỏi giữa họ. Giản Hàng đột nhiên tắt bàn là, treo lên giá. Cô bước về phía anh hai bước, vừa ngẩng đầu lên, Tần Mặc Lĩnh giống như đã biết trước được cô muốn gì, nụ hôn lập tức ập lên môi cô, cánh tay anh dùng lực, kéo cô dán chặt vào lòng mình. Dục vọng chiếm hữu của cô đối với anh, Tần Mặc Lĩnh có thể cảm nhận được. Giống như ngay lúc này đây. Trong phòng quần áo có sô pha, trên sô pha có hai chiếc sơ mi đen của anh, còn chưa được là. Anh kéo nó qua, đệm dưới lưng cô. Tần Mặc Lĩnh và cô mười ngón tay cùng đan vào nhau. Chạm đến tận sâu. Tần Mặc Lĩnh cúi đầu, Giản Hàng hôn lên cằm anh. Nụ hôn của anh rơi lên sống mũi cô, sau đó dịch dần xuống dưới, chặn lại đôi môi yêu kiều, nuốt lại tất cả âm thanh từ cô. Chiếc áo sơ mi được đệm phía dưới kia, nhăn thành một mảng. Vạt áo trước còn có một vùng ẩm ướt. Không thể mặc tiếp được, phải đem đi giặt lại. – Ngày hôm sau, Giản Hàng lại trở về với việc dậy sớm. Ngày đầu tiên nhậm chức, Tần Mặc Lĩnh chuẩn bị một bữa sáng phong phú cho cô. Hôm nay anh mặc chiếc sơ mi đen, chính là chiếc ở trên sô pha tối qua. Sau khi kết thúc có đem đi giặt sấy lại, anh tự mình là ủi, sáng nay mặc luôn nó. Giản Hàng không có cách nào nhìn thẳng vào chiếc sơ mi kia, lúc ăn cơm đều hơi cúi đầu. Tần Mặc Lĩnh vẫn giống như trước đây, lúc ăn sẽ không nói chuyện, nhưng lại nhìn cô thêm vài lần. Trước khi đi làm, Tần Mặc Lĩnh đeo đồng hồ lên, vừa rồi vào phòng ngủ, anh tiện tay cầm đồng hồ của Giản Hàng qua, giúp cô đeo lên cổ tay. Cô và Tần Mặc Lĩnh không đi cùng nhau, hai người tự lái xe đến công ty. – Mấy ngày nay cô cũng đã có sự hiểu biết cơ bản về tình hình của bộ phận số bốn, giám đốc thị trường Chu Nghĩa và giám đốc phụ trách tiêu thụ sản phẩm Trịnh Viêm Thúc không hợp nhau, rất khó xử lý được trước hợp của hai người này, ngay cả giám đốc cũ là Uất Minh cũng không có biện pháp nào. Một người có gia thế, một người có năng lực, đều là người Uất Minh không thể đắc tội được. Sáng nay trước khi đi làm Tần Mặc Lĩnh có nói với cô, công ty đã thông báo với bộ phận số Bốn, hai giờ chiều nay sẽ mở họp, cuộc họp này do cô chỉ đạo, là cuộc họp riêng của bộ phận, không có lãnh đạo phía trên tham gia cùng. Lúc này, ở bộ phận số Bốn. Trịnh Viêm Thúc đang phê duyệt chi phí trong hệ thống, mắt nhìn lâu vào màn hình máy tính, vừa mệt vừa nhức. Trợ lý gõ cửa bước vào, “Trịnh tổng, hai giờ chiều nay sẽ có một cuộc họp.” Mười phút trước Trịnh Viêm Thúc có nói với cô, hai giờ chiều nay sẽ đi gặp khách hàng, nhưng hai giờ chiều lại có cuộc họp, có chút xung đột về mặt thời gian. Là một trợ lý, cô có trách nhiệm nhắc sếp mình về việc này, cuộc họp chiều nay đặc biệt, là ngày đầu tiên giám đốc bộ phận nhậm chức. Trịnh Viêm Thúc lấy chiếc kính gọng vàng xuống, xoa xoa mi tâm, anh ta không ngờ lãnh đạo bên trên lại bừa bãi như vậy, cho một người hoàn toàn không hiểu gì đến quản lý bộ phận số bốn đến. Đây chính là đang muốn buông bỏ hoàn toàn nơi này. Anh ta đeo kính lên, “Giám đốc mở họp với việc tôi đến gặp khách hàng, có liên quan gì đến nhau sao?” Trợ lý: “….” Trịnh Viêm Thúc nói, “Không cần đổi lịch trình.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]