Chương trước
Chương sau
“Người cũng đã đến đây rồi, bây giờ cậu cũng không thể đuổi người ta ra ngoài, lát nữa chú ý tránh cô ta đi là được.”
Mặc Tu Trần ở bên cạnh uễ oải lên tiếng.
“Ừ, cũng chỉ có thể làm như vậy. Nhiên Nhiên, bây giờ em xuống lầu hay là nghỉ ngơi một lát nữa mới xuống thế?”
Cố Khải suy nghĩ một lúc rồi hỏi Ôn Nhiên, người đang cùng Bạch Tiểu Tiểu xem ảnh.
“Lát nữa đi, khóe mắt Nhiên Nhiên còn có chút sưng đỏ, cô ấy đều không quen những người ở dưới đó, đi xuống cũng rất nhàm chán.”
Mặc Tu Trần trả lời thay Ôn Nhiên, bọn họ không muốn thân thế của cô bị lộ ra ngoài, cô cũng không cần phải ứng phó với những người được gọi là người thân đó.
Bạch Tiểu Tiểu ngẳng đầu nhìn bọn họ: “Nếu các anh có việc thì đi làm trước đi, tôi và Nhiên Nhiên ở đây nghỉ ngơi một lát.”
“Đây là phòng của Cố Khải, nếu cô muốn nghỉ ngơi thì cũng nên đi sang phòng Ôn Nhiên ở bên cạnh mới đúng chứ.”
Đôi lông mày ưa nhìn của Lạc Hạo Phong cau lại, lời anh ấy nói ẩn ẩn vẻ không vui.
Bạch Tiểu Tiểu chợt sửng sốt, sau đó sắc mặt của cô ấy có chút tái nhợt.
Không khí có chút xấu hồ.
Có Khải nhìn vẻ mặt hờ hững của Lạc Hạo Phong, anh ấy muốn nói điều gì đó nhưng lại nuốt nước bọt trở lại, quay đầu nhìn Mặc Tu Trần.
“Nhiên Nhiên, em đưa Tiểu Tiểu đi tham quan phòng của em đi, lát nữa bọn anh lên lầu đón các em.”
Mặc Tu Trần mỉm cười, lời nói dịu dàng của anh phá tan bầu không khí vốn trở nên ngưng trệ vì Lạc Hạo Phong, Ôn Nhiên lập tức mỉm cười gật đầu: “Được ạ, Tiểu Tiểu, phòng của tớ ở bên cạnh, trong đó có rất nhiều quà, đi, tớ đưa cậu đi tham quan.”
Nói xong cô mới nhận ra có một vấn đề khó. . Truyện Ngôn Tình
Tiểu Tiểu được Lạc Hạo Phong bế lên đây, cô ấy không đi được, làm sao cô ấy có thể đi sang phòng của cô được.
Với biểu hiện đó của Lạc Hạo Phong, cô thực sự không thể nhìn ra anh ấy có sẵn sàng bé Bạch Tiểu Tiểu nữa không, liệu Tiểu Tiểu có để anh ấy ôm mình không? Không khí giữa hai người họ rất kỳ lạ.
Mặc Tu Trần dùng ánh mắt hỏi Lạc Hạo Phong, anh ấy mím môi, bất đắc dĩ nói: “Tôi làm người tốt làm đến cùng, tôi bế cô đi sang phòng Ôn Nhiên.”
Anh ấy vừa nói vừa cúi xuống đưa tay ra ôm Bạch Tiểu Tiểu.
“Không cân!”
Bạch Tiểu Tiểu lạnh giọng, bởi vì trong lòng cô ấy cảm thấy hơi khó chịu với những lời anh ấy nói lúc nãy, cô ấy ngẳng đầu lên nói với Mặc Tu Trần: “Mặc Tu Trần, phiền anh chạy xuống lầu một chuyến, lấy xe lăn lên cho tôi được không? Hoặc là anh tìm người mang nó lên đây cho tôi.”
“Không thành vần đè!”
Mặc Tu Trần liếc nhìn Lạc Hạo Phong và Cố Khải, anh đi xuống lấy xe lăn cho Bạch Tiểu Tiểu.
Vẻ mặt của Lạc Hạo Phong có chút cứng ngắc, nhưng chỉ chốc lát đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường: “Tôi sẽ xuống lầu xem có cần giúp đỡ không.”
“Hạo Phong, chúng ta cùng nhau đi.”
Cố Khải mỉm cười với Ôn Nhiên và Bạch Tiểu Tiểu, rời khỏi phòng với Lạc Hạo Phong.
“Nhiên Nhiên, hoá ra lúc nhỏ cậu trông như thế này, thực ra lúc đó cậu trông dễ thương hơn bây giờ nhiều.”
Bạch Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm Ôn Nhiên và bức ảnh để so sánh, sau đó cô ấy nói đùa, Ôn Nhiên duỗi tay đập nhẹ cô ấy: “Nói gì đấy, chẳng lẽ bây giờ tớ không xinh đẹp à?”
Bạch Tiểu Tiểu che trán, không hài lòng nhìn cô: “Tớ không có nói bây giờ cậu không xinh, tớ chỉ nói cậu lúc nhỏ đáng yêu hơn thôi, lúc đó cậu chỉ biết cười, nào giống như bây giờ, còn biết đánh người ta.”
Ôn Nhiên lại bật cười, cô liếc nhìn về phía cửa, Có Khải và Lạc Hạo Phong đã đi xa rồi, không nghe thấy tiếng bước chân của họ nữa: “Tiểu Tiểu, cậu và Lạc Hạo Phong làm sao vậy, tớ cảm thấy anh ấy có chút kỳ quái.”
Ánh mắt Bạch Tiểu Tiểu lóe lên: “Tớ làm sao biết được tại sao anh ta kỳ quái chứ, chắc là đang bị cô hồng nhan tri kỷ nào đó giận hòn thôi.”
Ôn Nhiên nheo mắt, ánh mắt của cô thăm dò nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Tiểu, trầm ngâm nói: “Tớ thấy không giống, giọng điệu vừa nãy của anh ấy giống như là đang ghen hon, đúng rồi chính là ghen.”
Nói đến câu sau, Ôn Nhiên lặp lại rất chắc chắn.
Bạch Tiểu Tiểu trợn tròn mắt: “Anh ta ghen cái gì, tớ và anh ta có quan hệ gì đâu.”
“Bởi vì cậu và anh ấy không có quan hệ nên anh ấy đã hờn dỗi và ghen tuông. Mấy ngày trước tớ còn cảm thấy kỳ lạ, tại sao từ hôm dì Kiều mời anh trai tớ ăn cơm, Lạc Hạo Phong lại không đến bệnh viện thăm cậu nữa, cuối cùng bây giờ tớ cũng hiểu rồi.
Hai mắt Ôn Nhiên sáng ngời, rất tự hào về phát hiện của mình.
“Nhiên Nhiên, đó đều là suy đoán của cậu, cậu có thể làm một nhà biên kịch rồi đấy.”
Sắc mặt Bạch Tiểu Tiểu thay đổi, cô ấy cúi đầu, ánh mắt dừng ở tắm ảnh trên tay. Có Khải lúc nhỏ rất đẹp trai, rất dễ thương khiến người ta không nhịn được muốn chạm vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.