Chương trước
Chương sau
Cô ta liếc nhìn Bạch Tiểu Tiểu đang ngòi trên xe lăn, cô ta không biết cô ấy là bạn của Ôn Nhiên, cô ta bước tới thấp giọng hỏi: “Ngọc Đình, hôm đó chị nhìn thấy Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên trên ti vi rồi. Chị cảm thấy cô ta không đẹp bằng em, nếu chị mà là em chị sẽ dùng cả thân thể làm thủ đoạn, chắc chắn dụ dỗ được Mặc Tu Trần, ít nhất thì phải ngủ trước rồi nói sau.”
Thẩm Ngọc Đình xấu hẻ: “Chị họ, em và Tu Trần là bạn.”
Bạch Tiểu Tiểu ở bên cạnh khẽ cau mày, vốn dĩ cô ấy không để ý đến người phụ nữ này cho lắm. Nhưng cô ta đã nói như thế, Bạch Tiểu Tiểu không khỏi nhìn cô ta thêm vài lần.
“Tiểu Tiểu, uống nước không?”
Cách đó mấy bước, Ôn Cẩm cầm một cốc nước đi tới, Lạc Hạo Phong ở bên cạnh anh ấy, trong tay cầm một ly đồ uống, cùng Ôn Cẩm đi tới, Lạc Hạo Phong nói thêm: “Cốc Ôn Cẩm cầm là nước ấm, của tôi là đồ uống, nhưng mà có chút lạnh, cô uống cái nào.” . Google ngay trang ( TRÙM TRUYỆN.o r g )
“Cảm ơn anh, em uống nước ấm.”
Bạch Tiểu Tiểu nói lời cảm ơn với Ôn Cẩm.
Lạc Hạo Phong thờ ơ nhún vai, ngắng đầu lên, uống cạn ly đồ uống.
Nhìn thấy bọn họ tới, Thẩm Ngọc Đình nói mình rời đi một lát, sau đó cô ấy đưa Thảm Ngọc Lan đi chỗ khác, có lẽ là để tránh cô ta nói nhảm.
“Ôn Cẩm, anh có nhìn thấy người phụ nữ đó không, cô ta là chị họ của Thẩm Ngọc Đình, thích Cố Khải. Lần trước, cô ta nhào vào trong lòng Cố Khải, bị cậu ấy từ chối, không ngờ lần này Cố Khải lại mời cô ta.”
Trong lòng Bạch Tiểu Tiểu khinh thường Thảm Ngọc Lan, hóa ra là tự nhào vòng lòng người ta nhưng bị từ chối: “Vừa rồi cô ta còn nói, bảo Thẳm Ngọc Đình dùng cả thân thể làm thủ đoạn, ngủ với Mặc Tu Trần trước rồi tính sau!”
“Thế á?”
Lạc Hạo Phong chớp mắt, ánh mắt anh ấy sáng quắc nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Tiểu.
Ôn Cẩm cũng hơi giật mình, anh ấy quay đầu lại, liếc mắt nhìn người phụ nữ đã bị Thẩm Ngọc Đình kéo đi xa.
“Anh nghĩ tôi tự biên chắc? Chính mồm cô ta nói thế mà, cô ta còn nói Nhiên Nhiên không xinh bằng Thảm Ngọc Đình.”
Bạch Tiểu Tiểu là một người tự bênh vực người mình, ai mà nói xấu Nhiên Nhiên sẽ lập tức bị cô ấy coi như kẻ thù.
Bây giờ, cô ấy nhìn Thẩm Ngọc Lan không hề vừa mắt, có thể bới lông tìm vết vạch ra rất nhiều lỗi.
“Cô ta cũng chỉ nói thế thôi, cùng lắm thì suy nghĩ chủ quan chút, mặc kệ cô ta.”
Lạc Hạo Phong mỉm cười, anh ấy nhìn lên lầu, hỏi: “Cô có muốn lên lầu tìm Ôn Nhiên không, ở đây cũng không có cô người quen biết, chắc Tu Trần và Ôn Nhiên sắp xuống rôi.”
Bạch Tiểu Tiểu ngắng đầu nhìn lên lầu, mím môi nói nhỏ: “Tôi muốn đi lên, nhưng mà tôi ngồi xe lăn không đi được!”
“Chuyện này dễ!”
Lạc Hạo Phong mỉm cười tự tin, đưa cái ly trong tay cho Ôn Cầm, khi Bạch Tiểu Tiểu cúi đầu tiếc nuối, anh ấy đột nhiên cúi xuống, đưa một tay qua đầu gối cô ấy và tay kia ra sau gáy cô ấy, ôm cô ấy ra khỏi xe lăn!
“Lạc…”
Đột nhiên Bạch Tiểu Tiểu bị nhắc ra khỏi xe lăn, cô ngạc nhiên nhìn người đàn ông đang ôm mình.
“Ôm chặt tôi, cẩn thận rơi xuống.”
Lời nói của cô bị Lạc Hạo Phong cắt ngang, lông mày anh ấm áp, ánh mắt trong trẻo, không có bắt kỳ ý xấu nào, chỉ đơn giản muốn ôm cô lên lầu.
Bạch Tiểu Tiểu chớp mắt, hai tay nắm nhẹ áo anh.
Ở bên cạnh, Ôn Cảm mỉm cười nhìn Lạc Hạo Phong ôm Bạch Tiểu Tiểu lên lầu.
Đây là lần đầu tiên Bạch Tiểu Tiểu được một người đàn ông ôm, đương nhiên là trừ người đàn ông là ba cô ra. Khi Lạc Hạo Phong bước lên lầu, cô có thể nghe rõ nhịp tim của anh, có âm thanh và nhịp đập đều đặn, mạnh mẽ gõ vào màng nhĩ của cô.
Hơi thở phả vào cánh mũi của cô là một mùi hương nam tính tươi mát, nhịp tim của cô vô thức loạn nhịp.
“Anh chàng Cố Khải này vui mừng quá rồi, trước khi chưa tìm thấy Ôn Nhiên, năm nào cậu ấy cũng mua quà tặng cô ấy. Lát nữa cô có thể nhìn thấy trong căn phòng đó là quà sinh nhật một tuổi đến hai mươi hai tuổi của Ôn Nhiên…”
Thân hình Lạc Hạo Phong cao lớn, dường như anh ôm Bạch Tiểu Tiểu không thề thấy nặng chút nào, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng không thay đổi.
“Thật sao?”
Lời nói của anh khiến Bạch Tiểu Tiểu quên đi sự xấu hỏ, cô kinh ngạc nhìn anh.
Lạc Hạo Phong liếc nhìn cô, cong môi cười, “Đương nhiên là thật, quà mỗi năm đều khác nhau, nhưng chúng tôi chưa từng nhìn thấy.”
“Cố Khải thực sự là một người anh trai tốt.”
Bạch Tiểu Tiểu cảm thán, cô có chút ghen tị, Ôn Cẩm đối xử với Nhiên Nhiên rất tốt. Bây giờ, lại có thêm một Cố Khải, cho dù ngay từ nhỏ Nhiên Nhiên đã bị kẻ xấu bắt đi, chịu bao nhiêu khổ cực, giờ đây cô ấy có thêm một người yêu thương mình cũng là một chuyện xứng đáng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.