“Tu Trần hỏi con tình trạng cụ thể của Nhiên Nhiên, con không nói hết cho cậu ấy.” Cố Khải đứng trước bàn làm việc, đôi mày tuấn tú trĩu nặng, tình huống của Nhiên Nhiên còn nghiêm trọng hơn họ tưởng tượng lúc trước, Phó Kinh Nghĩa vô cùng căm hận Cố Nham, đối xử với con gái của ông ấy vô cùng ác độc. *Ừ, không cần để cho nó biết, chuyện này tốt nhất không cần nói cho ai, kể cả Ngọc Đình.” Cố Nham trầm tư suy nghĩ, Mặc Tu Trần đề nghị đưa Thẩm Ngọc Đình ra nước ngoài, ông ấy không nghĩ đó là biện pháp tốt. “Con biết, vừa rồi con đã nói với Tu Trần rằng tạm thời Ngọc Đình sẽ vẫn ở lại trong nước. Ba, cả đêm không tìm được giải pháp thì đừng nóng vội, tăt máy tính đi nghỉ ngơi địa” Có Khải đau lòng nhìn ba mình. “Được, con hỏi Tu Trần xem gần đây có thời gian rảnh không, ba mời nó và Nhiên Nhiên một bữa cơm, kêu hai đứa tới nhà đi.” “Muốn bọn họ đến nhà ăn cơm không phải quá dễ sao. Mấy ngày nữa sẽ là sinh nhật của Nhiên Nhiên, đến lúc đó mời bọn họ tới nhà, mời luôn cả Hạo Phong, Đàm Mục với Ôn Cảm luôn.” Ông ấy vì quan hệ của mình với Phó Kinh Nghĩa mà không dám nhận Nhiên Nhiên, ngay cả kêu cô đến nhà cũng phải suy nghĩ mãi, trong lòng Cố Khải vừa đau lòng vừa chua xói. Cuối cùng trên mặt Cố Nham cũng lộ ra nụ cười: “Được, chuyện này giao cho con, con nhớ báo với bọn họ.” Sau khi kiểm tra sức khỏe, tình cảm giữa Ôn Nhiên và Mặc Tu Trần dường như trở nên thắm thiết hơn. Đặc biệt là ánh mắt Ôn Nhiên nhìn anh không hề che dấu tình yêu sâu đậm, cho dù ở trước mặt người ngoài cũng dịu dàng như nước. Giữa trưa ngày hôm sau, Ôn Nhiên cùng Mặc Tu Trần ăn cơm trưa, cùng đến bệnh viện Khang Ninh lấy thuốc, theo ước hẹn của bọn họ ngày hôm qua, cô sẽ cùng anh uống thuốc bắc, Cố Khải đủ tàn nhẫn, kê cho bọn họ mỗi người mười liêu thuộc. Nhìn nhiều loại thuốc như vậy, hàng lông mày tuấn tú của Mặc Tu Trần không tự chủ mà nhăn lại. “Tu Trần, nếu anh cảm thấy quá nhiều, chúng ta giải quyết từng liều một, còn lại cứ để ở chỗ anh Có.” Ôn Nhiên thấy sự thay đổi trong mắt anh liền dịu dàng lên tiếng, Cố Khải đứng bên cạnh không nhịn được bật cười: “Nhiên Nhiên, tất cả những liều thuốc này cần phải uống hết, em đây là đang khiến Tu Trần lừa mình dối người à, mang về hết đi, anh sẽ không giữ những thứ này thay bọn em đâu.” Không muốn bầu không khí quá bức bối, Cố Khải cố tình làm cho giọng nói của mình nhẹ nhàng xen lẫn trêu chọc. Mặc Tu Trần liếc anh ấy, sau đó cười khẽ với Ôn Nhiên: “Không sao, chúng ta lấy về nhà từ từ uống.” Khóe miệng Cố Khải giật giật, nếu không phải trong lòng có rất nhiều cảm xúc, anh ấy rất muốn trả lại Mặc Tu Trần một câu: “Cậu nghĩ đây là quà vặt hả, còn muốn lấy về nhà ăn từ từ à?” Đi ra khỏi thang máy, Ôn Nhiên vừa vặn gặp phải Thảm Ngọc Đình từ bên ngoài đi vào, nhìn hai gói thuốc lớn trong tay Mặc Tu Trần, ánh mắt cô ấy khẽ thay đổi, trên mặt nở một nụ cười, lên tiếng chào hỏi: “Tu Trần, Nhiên Nhiên, hai người đến đây khi nào thế?” Ôn Nhiên nhìn thuốc trong tay Mặc Tu Trần: “Sau khi ăn trưa xong thì bọn em đến lấy thuốc rồi phải quay lại làm việc, chị Đình, chị ăn cơm xong đang trở lại làm việc ạ?” “Ừ, chị quay lại làm việc, Tu Trần, sao anh phải uống nhiều thuốc thế?” Lúc Thẩm Ngọc Đình nói lời này cô ấy không nhịn được liếc mắt nhìn Ôn Nhiên, ánh mắt lưu lại trên khuôn mặt Mặc Tu Trần một lúc, cảm xúc trong lòng trào dâng như thủy triều, vốn dĩ người đàn ông trước mặt này rất quen thuộc nhưng lúc này lại vô cùng xa lạ! Cô ấy không thể nào tin nổi anh vì Ôn Nhiên mà sẵn sàng uống thuốc bắc, thứ anh chán ghét nhất. Sắc mặt của Mặc Tu Trần rất hờ hững, anh cúi đầu nhìn lướt qua túi thuốc trong tay, sau đó ngẳắng đầu nhìn Ôn Nhiên, dịu dàng nói: “Nhiên Nhiên uống cùng anh nên đây là phần của hai người.” Hai tay bỏ trong túi của Thẩm Ngọc Đình bỗng nhiên siết chặt. Lúc anh nói những lời này, giọng nói trầm tháp, nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của cô ấy nhưng ánh mắt rõ ràng lại nhìn về phía Ôn Nhiên ở bên cạnh. “Nhiên Nhiên, em đối xử với Tu Trần thật tốt.” Thẩm Ngọc Đình cố gắng làm cho nụ cười của mình tự nhiên và thân thiết nhát có thẻ. Cô ấy đè nén lòng ghen tị với Ôn Nhiên xuống nơi sâu nhất trong lòng, mặc dù đó là em họ của mình, Thẩm Ngọc Đình vẫn không nhịn được ghen tị với hạnh phúc của Ôn Nhiên. Cô ấy yêu Mặc Tu Trần sâu sắc bao nhiêu thì khó khống chế lòng ghen tị với Ôn Nhiên bấy nhiêu. Hôm qua sau khi nghe Cố Khải nói về tình huống của Ôn Nhiên, thậm chí cô ấy còn có một chút xíu thất vọng. Bởi vì theo Cố Khải, sức khỏe của Ôn Nhiên không đến nỗi quá mực tệ hại, chỉ cần kiên trì uống thuốc là có thể chữa khỏi bệnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]