Thẩm Ngọc Đình không hiểu hỏi lại cô, ánh mắt cô ấy chăm chú nhìn Ôn Nhiên.
“Đàm Mục đó ạ!”
Ôn Nhiên cười tinh nghịch: “Đàm Mục đến nhà máy dược phẩm nhiều lần nhất. Chị Đình, chị không biết đâu, mỗi lần anh ấy đến nhà máy dược phẩm của chúng em, em đều phải lừa anh ấy đi dạo quanh nhà máy. Những công nhân nhân viên nữ nhìn thấy anh ấy, cứ như là được thêm năng lượng ý, rất hăng say làm việ: “Ha ha, Đàm Mục có biết tác dụng của mình không?”
Thẩm Ngọc Đình không thể tưởng tượng nổi, một người lạnh lùng như Đàm Mục sẽ phản ứng như thế nào khi bị vô số cặp mắt ngưỡng mộ nhìn chằm chằm.
Ôn Nhiên chớp chớp mát, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Lúc đầu anh ấy không biết đâu, nhưng về sau chắc là anh ấy đã biết. Tuy nhiên, anh ấy cũng chỉ đến nhà máy dược phẩm được có vài lần, nếu ngày nào anh ấy cũng đến đi dạo quanh nhà máy một vòng, có thể hiệu quả làm việc sẽ rất cao đó.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đến địa điểm kiểm tra đầu tiên.
Ôn Nhiên và Mặc Tu Trần không phải là những người đến đầu tiên, nhiều nhân viên đã đến sớm hơn họ.
Thẩm Ngọc Đình muốn xếp hàng chen ngang cho Ôn Nhiên, nhưng cô không muốn, cô nói ở phía trước không có nhiều người lắm, vì vậy cô xếp hàng chờ là được.
“Chị Đình, chị cứ làm việc của chị đi ạ, em biết các hạng mục trong khám sức khỏe, cái nào trước, cái nào. đến sau rôi ạ.”
Ôn Nhiên cầm tờ giấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-truoc-yeu-sau-mac-thieu-sung-vo-thanh-nghien/620640/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.