Trong biệt thự to lớn, giờ phút này, rừng rậm lạnh lẽo, cho người ta cảm giác như đang ở trong hầm băng. Tay Mặc Tử Hiên khẽ run lên, trong mắt hiện lên vẻ không tin, khuôn mặt đẹp trai của anh ta tái nhợt không còn chút máu. Cho dù Tiêu Văn Khanh độc ác, cho dù bà ta cướp chồng người khác, hại chết mẹ người ta, thậm chí là cả người con gái anh ta yêu bà ta cũng không tha. Nhưng tất cả những điều này không khiếp sợ bằng việc anh ta nhìn thấy những bức ảnh này, anh ta không thể hiểu được. Nếu bà ấy đã dùng mọi thủ đoạn để lấy ba anh, trở thành bà Mặc mà mọi người ngưỡng mộ, hưởng vinh hoa vô tận, thì tại sao bà ấy lại ngoại tình sau lưng ba anh. Từ trước đến nay sức khỏe của ba anh đều tốt, không thể không thỏa mãn được bà ấy. “Mẹ, những chuyện này là thật sao? Người đàn ông đó là ai?” Giọng nói của Mặc Tử Hiên không cao không thấp, nhưng Tiêu Văn Khanh nghe thấy lại có cảm giác như một lưỡi dao sắc bén cứa vào tim mình, trong khoảnh khắc đó, bà ta cảm thấy ngột ngạt đến không thở nổi. Ngay cả con trai bà ta cũng dùng giọng điệu lạnh lùng và thất vọng như vậy nói với mình, sợ rằng đêm nay bà ta sẽ khó sống sót. “Ông, ông ấy đã chết rồi.” Tiêu Văn Khanh lên tiếng, trên mu bàn tay bà ta truyền đến một cơn đau đến thầu tim, bà ta lại hét lên, suýt nữa thì ngắt đi. “Chết rồi, Tiêu Văn Khanh, bà còn có thể bịa thêm một chút, người này chết lúc nào, tên là gì, sống ở đâu, hai người thông đồng với nhau từ khi nào, còn nữa trước đây bà cho tôi uống thuốc độc mãn tính, người muốn hại chết tôi là ai?” “Ba,” Mặc Tử Hiên kinh ngạc hét lên. Sắc mặt của Mặc Kính Đằng xanh mét, anh ta lại nhìn Tiêu Văn Khanh đang nhăn nhó đau đón, vẻ mặt bà ta trở nên khó coi, lăn lộn trên sàn: “Mẹ, lời ba nói là thật sao?” “Không, không phải, Tử Hiên, con phải tin mẹ, làm sao mẹ lại có thể hạ độc ba con được, chắc chắn là ông ấy đã nhằm rồi, mẹ không hề biết chuyện gì đang xảy ra.” Tiêu Văn Khanh nước mắt nước mũi tèm lem giải thích, nếu nói vừa rồi nhìn thấy bức ảnh giống như tia chớp đánh giữa trời quang, thì ngay lúc này, khi bà ta nghe Mặc Kính Đằng nói hạ độc mãn tính, bà ta đã thật sự tuyệt vọng. Chỉ riêng việc ngoại tình, Mặc Kính Đằng đã có thể khiến bà ta sống không bằng chết, chứ đừng nói đến chuyện ông ấy còn biết mình bị hạ độc mãn tính. Hy vọng duy nhất của bà ta là Tử Hiên có thể tin tưởng bà ta, cứu sống bà ta. Nếu cứ chết như thế này, bà ta không cam lòng. Chỉ cần đêm nay bà ta có thể tìm cách rời khỏi nhà cũ nhà họ Mặc, vừa nãy, trước khi Mặc Kính Đẳng trở về bà ta đã liên lạc với Ngô Thiên Nhất, ngày mai sẽ thực hiện kế hoạch. Một khi Ôn Nhiên xảy ra chuyện Mặc Tu Trần sẽ hoảng loạn, sau đó Mặc Kính Đằng phải lo tình hình chung của công ty, không ai quan tâm đến bà ta, bà ta sẽ có cơ hội chạy trốn. Bà ta khóc lóc kêu than: “Tử Hiên, mẹ thật sự không làm vậy, mẹ không biết thuốc độc mãn tính gì đó, con phải tin mẹ.” Gương mặt tái nhọt của Mặc Tử Hiên dần dần khôi phục lại một chút màu sắc, hai lông mày nhíu chặt vào nhau, anh ta không thể chấp nhận được việc mẹ mình ngoại tình, hại ba mình. Rốt cuộc thì bà ấy đang nghĩ gì? Tuy nhiên, anh ta không thể trơ mắt nhìn mẹ mình chết trước mặt ba mình được, bởi vì ông ấy đã lấy một con dao gọt hoa quả từ rỗ hoa quả ở trên bàn trà. Ông ấy túm Tiêu Văn Khanh dậy, lưỡi dao lạnh lẽo của ông ấy kề vào gương mặt được chăm sóc tốt của Tiêu Văn Khanh, chính khuôn mặt này mà năm đó đã mê hoặc lòng ông ấy. Những năm qua, ông ấy đối xử với bà ta tốt như thế, bà ta muốn gì được nấy, thậm chí ngay cả những gì bà ta làm với Tu Trần, ông ấy cũng mắt nhắm mắt mở. Nếu không tìm được chứng cứ ông ấy sẽ tự lừa dối mình, không tin bà ta đã làm những chuyện đó. : Tuy nhiên, dù là như vậy, bà ta đã phản bội ông, cắm cho ông một cái sừng trong nhiều năm như vậy. Nếu không phải lần trước ông ấy ngất xỉu phải nhập viện, Cố Nham nói với ông, ông ấy đã bị nhiễm chất độc mãn tính, nếu không phát hiện kịp thời, thì nhiều lắm là ba tháng nữa sẽ… Tu Trần không ở trong nhà, trong những năm qua một mình Tiêu Văn Khanh quản lý nhà cũ. Những người hầu kia cũng là do bà ta lựa chọn kỹ càng, đều là những người bà ta tin tưởng. Những người tiếp xúc với ông ấy nhiều nhất, ngoại trừ Tiêu Văn Khanh ra ông ấy không nghĩ ra bắt cứ ai. Lúc đó, ông ấy cũng bàng hoàng giống Mặc Tử Hiên, không muốn tin người phụ nữ ông ấy yêu bao năm qua lại âm hiểm độc ác muốn lấy mạng của mình. Ông ấy quyết định đi điều tra rõ ràng, trong thời gian nằm viện, ông ấy đã cho người đi điều tra Tiêu Văn Khanh. Ông ấy tìm Mặc Tu Trần nói chuyện, từ giọng điệu không chịu tiếp nhận công ty của anh, và sau khi nói chuyện với anh xong, ông ấy biết người đó không có khả năng là Mặc Tu Trần. Không thể ngờ được, điều đầu tiên ông ấy tra ra không phải là Tiêu Văn Khanh đã hạ độc mình mà là bà ta đã cắm sừng ông ấy. Tiêu Văn Khanh thực sự khiến ông ấy kinh ngạc hết đợt này đến đợt khác. Vì thế ông ấy quyết định lấy cớ đi du lịch, tạo cơ hội cho bà ta và tên gian phu kia, lấy được bằng chứng. Mặt khác, ông ấy ‘ tìm đến các thám tử tư để tìm ra những bằng chứng có thể tìm được trong hai ba năm gần đây. Có tiền, thực sự có thể làm được rất nhiều thứ. Điều đáng tiếc duy nhất là, bởi vì Mặc Tu Trần từng bước ép sát, mấy ngày qua Tiêu Văn Khanh bận đối phó, không gặp lại tên gian phu kia. Ông ấy nghe lén điện thoại của bà ta, nhưng cũng không nghe được thông tin hữu ích nào. Bởi vì số điện thoại bà ta liên lạc với Ngô Thiên Nhát là số mà người ngoài không biết. Trước giờ Mặc Kính Đằng đều không biết, đương nhiên cũng không biết loại người kia. “Ba, có lẽ, có lẽ thật sự là hiểu lầm, tại sao ba không nghe mẹ giải thích?” Nhìn thấy con dao của ông ấy sắp đâm vào mặt của Tiêu Văn Khanh, Mặc Tử Hiên run rẫy ngăn cản, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm Tiêu Văn Khanh, vội vàng kêu: “Mẹ, mẹ mau giải thích đi, mau nói cho ba biết, những chuyện đó không phải thật, mẹ không phản bội ba, càng sẽ không làm bất cứ chuyện gì như hạ độc ba.” Tiêu Văn Khanh sợ tới mức nói không nên lời, vừa hoảng vừa sợ hãi: “Kính Đằng, ông tin tôi đi, tôi không có, thật sự không có, độc đó không phải tôi cho ông uống, là Mặc Tu Trần, cậu ta sợ ông giao công ty cho Tử Hiên, cho nên mới hạ độc ông, chắc chắn là cậu ta, cậu ta vẫn luôn độc ác…” “Ghát.” Một tiếng vang dội cắt ngang lời nói của Tiêu Văn Khanh, bà ta lại ngã xuống, khóe miệng chảy ra một vệt máu, hai chiếc răng đã bị Mặc Kính Đằng đánh bay. Mặc Tử Hiên không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt tê dại, chật vật vì đau của bà ta, anh ta há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không kêu ra được tiếng “Mẹ” kia. “Bây giờ mà bà còn dám vu khống cho Tu Trần. Tiêu Văn Khanh, đừng tưởng tôi không biết bao năm qua bà đã làm gì, nhưng vì tôi yêu bà, tôi mới bao dung bà. Nếu đã nhắc đến Tu Trần thì hôm nay bà hãy giải thích rõ ràng cho tôi, rết cuộc bà đã hãm hại nó bao nhiêu lần. Nếu không phải nó mạng lớn, làm sao nó có thể sống đến bây giờ?” Nếu lúc trước Mặc Kính Đằng thấy có lỗi với đứa con trai cả thông minh và có năng lực của mình, thì bây giờ, không còn gì tệ hơn khi ông ấy biết Tiêu Văn Khanh đã phản bội, muốn giết mình, ông ấy chỉ có hối hận. Ông ấy thực sự hận bản thân mình, nếu không phải lúc đó ma xui quỷ khiến si mê con tiện nhân Tiêu Văn Khanh này, thì mẹ của Tu Trần đã không nhảy lầu mà chết, Tu Trần hận ông ấy đến tận xương tủy. Bây giò, khi biết Tiêu Văn Khanh ngoại tình sau lưng mình, ông ấy còn không dám tin Mặc Tử Hiên là con của mình, may mà Tu Trần lớn lên bình an vô sự, nếu không ông ấy thực sự sẽ hận chết chính mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]