“Em nghĩ không phải như vậy đâu.”
Ôn Nhiên không thể nói là tại sao, nhưng cô cảm thấy rằng Trình Giai sẽ không ngu ngốc như vậy, trừ khi có lý do nào đó để cô ta buông tay.
Rõ ràng cô ta biết, nếu cô ta không ở bên cạnh Tiểu Lưu thì cô ta sẽ mắt đi một nửa cơ hội đến gần Mặc Tu Trần, nhưng cô ta vẫn làm vậy, vậy chỉ có thể chứng minh, cô ta còn có một con đường tắt khác.
Không có khả năng cô ta đã cắt đứt suy nghĩ của mình về Mặc Tu Trần.
“Nhiên Nhiên, em đừng nghĩ nữa, cho dù cô ta có tâm tư gì thì cũng vô ích. Em yên tâm, chồng em không phải là loại đàn ông dễ dàng bị người ta dụ dỗ đâu. Trừ em ra, cho dù những người phụ nữ khác có trần truồng đứng ở trước mặt anh thì cũng vô dụng.”
Mặc Tu Trần nằm xuống ôm cô, đắp chăn cho cô, lại hôn lên trán cô, nhẹ nhàng nói: “Ngủ đi, ngày mai em sẽ đến công ty của anh làm việc. Sau này, anh sẽ ở dưới sự giám sát 24/24 giờ của em rồi, những người phụ nữ khác sẽ không có cơ hội đâu.”
“Cũng đúng, em phải canh chừng anh chặt một chút.”
Ôn Nhiên mỉm cười, gối đầu lên tay anh, nhắm mắt đi ngủ.
“Hai mươi tư giờ không rời nửa bước càng tốt.”
Mặc Tu Trần cười nhẹ, cũng nhắm mắt lại.
Ngoài cửa số, màn đêm sâu thẳm lạnh lẽo, nhưng trong phòng ngủ lại ấm áp bịn rịn như mùa xuân.
Khi có người phụ nữ mình yêu ở cùng, Mặc Tu Trần hào hứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-truoc-yeu-sau-mac-thieu-sung-vo-thanh-nghien/620511/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.