Đôi mắt đen của Mặc Tu Trần lóe lên! Đúng, chính là khả năng mà Nhiên Nhiên nói. Mặc Tử Hiên đã quên cô, cho nên ánh mắt anh ta nhìn cô không còn trìu mến nữa, mà là xa lạ và bình tĩnh. Nhưng mà tại sao anh ta lại quên Ôn Nhiên, có lẽ chuyện này có liên quan đến Tiêu Văn Khanh. Mấy ngày trước anh và Cố Khải còn cùng nhau thảo luận về vấn đề này, sau đó xác nhận với Ôn Cẩm, trí nhớ của Ôn Nhiên trước lúc 6 tuổi đã bị xóa sạch. Không có chuyện gì mà bọn họ chưa từng gặp qua, ngay cả khi Cố Khải ở nước ngoài, anh ấy đã theo thầy hướng dẫn của mình phẫu thuật cắt bỏ não người, thôi miên sâu, anh ấy cũng đã tiếp xúc với nó. Tiêu Văn Khanh tìm người ở đâu đến xóa trí nhớ về Ôn Nhiên ra khỏi đầu Mặc Tử Hiên, chắc chắn đó không phải là một ca phẫu thuật, vậy đó chỉ còn một khả năng duy nhất là thôi miên sâu. “Tu Trần, anh đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, ánh mắt Mặc Tu Trần khẽ lóe lên, trên môi nở nụ cười, cầm lấy cái bánh tráng miệng Ôn Nhiên đưa tới trước mặt anh, nhẹ nhàng nói: “Anh không nghĩ gì, Nhiên Nhiên, hai em ăn đi, anh đi làm việc giúp em.” Anh liếc nhìn Lạc Hạo Phong ở bên cạnh người đang tham gia vào trận chiến ăn uống, anh không thể trông chờ vào anh ấy nữa, đứng dậy chuẩn bị làm việc thay Ôn Nhiên. Ôn Nhiên nắm lấy tay anh, cười nói: “Anh không cần giúp em đâu, ăn xong em sẽ tự mình làm, anh ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.” Mặc Tu Trần dịu dàng nhìn cô một lúc, cuối cùng mỉm cười gật đầu: “Được, anh ở cùng em.” “Hai người có nhát thiết là phải thể hiện tình cảm của mình như thế này không, tớ thấy tốt hơn hết là mình nên tránh đi thôi. Tớ sẽ lấy một phần đến phòng nghỉ ngơi bên cạnh, không quấy rầy hai người chim chuột với nhau nữa.” Trong miệng Bạch Tiểu Tiểu vẫn còn đồ ăn, cô ấy nói lời trêu đùa mập mò không rõ. “Tới văn phòng của tôi đi, bảng báo giá đó cần chỉnh sửa lại một số phần, cô tới xem thế nào, nếu cô có thể đưa ra quyết định thì quyết định, nếu không quyết định được thì gọi điện hỏi chủ tịch Bạch.” Lạc Hạo Phong bình tĩnh nói, giọng điệu không còn kiêu ngạo với Bạch Tiểu Tiểu nữa, dường như vì hành động vừa rồi của mình mà cảm thấy có lỗi, đang có ý thể hiện lòng tốt với cô ấy. Ôn Nhiên giật mình, quay lại nhìn Bạch Tiểu Tiểu. Bạch Tiểu Tiểu khẽ cau mày, nhìn đôi mắt cười chân thành của Lạc Hạo Phong, cô ấy mím môi, cúi đầu chọn một ít bánh ngọt, cầm đồ uống của mình, nói lời cảm ơn với Mặc Tu Trần: “Sếp Mặc, cảm ơn anh đã mời khách, tôi không quấy rầy thế giới hai người của anh và Nhiên Nhiên nữa, hôm khác tôi mời hai người đi ăn.” Mặc Tu Trần khẽ nhướng mày, sảng khoái đồng ý: “Được!” Sau khi Lạc Hạo Phong và Bạch Tiểu Tiểu rời đi, Ôn Nhiên ăn xong chiếc bánh trên tay, uống thêm một ngụm nước, sau đó ngắng đầu, nhìn về phía Mặc Tu Trần ở bên cạnh, bình tĩnh hỏi: “Anh gọi Chu Lâm đến phải không?” Ánh mắt của Mặc Tu Trần hơi lóe lên, sau đó cười nhẹ nói: “Nhiên Nhiên, làm sao em biết được?” Ôn Nhiên nở nụ cười nhàn nhạt, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Hôm nay anh gọi em đến ăn mấy thứ này, thật ra là để xác minh xem Mặc Tử Hiên có nhớ em không, từ khi nào anh cảm thấy anh ta không bình thường?” “Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh đâu đấy?” Nụ cười trên môi Mặc Tu Trần sâu hơn, ánh mắt anh nhìn Ôn Nhiên thật sâu, anh rất vui, rất thích sự hiểu ngầm giữa Nhiên Nhiên và anh, cô thông minh và nhạy bén, có suy nghĩ tinh tế, anh làm gì cô cũng có thể nhìn thấu. Điều này cho thấy giữa hai người họ có tâm linh tương thông. Lúc đầu anh không nói với cô là bởi vì anh không chắc tại sao Mặc Tử Hiên lại không bình thường, anh nghĩ về một số khả năng, anh cảm thấy có thể là Mặc Tử Hiên và Tiêu Văn Khanh đang mưu đồ gì đó, hoặc là anh ta vì yêu Ôn Nhiên mà sinh ra hận, toàn bộ tinh thần đều dùng vào việc tranh giành công ty. Nhưng vừa rồi anh nghe Ôn Nhiên thản nhiên nói câu đó, anh đột nhiên cảm thây khả năng cô nói chính là nguyên nhân tại sao Mặc Tử Hiên không bình thường. Ôn Nhiên cười tinh nghịch, giọng nói nhỏ nhẹ lanh lảnh: “Bởi vì thái độ của anh đối với Chu Lâm và Mặc Tử Hiên đó, Mặc Tử Hiên và Chu Lâm vừa rời đi, anh và Lạc Hạo Phong lập tức thảo luận về sự không bình thường của anh ta.” Nếu không phải có mục đích thì làm gì có chuyện Mặc Tu Trần sẽ dễ tính để Chu Lâm đến văn phòng của anh, rồi làm gì có chuyện anh gọi Mặc Tử Hiên đến văn phòng, rõ ràng là anh biết anh ta luôn nhung nhớ người phụ nữ của mình mà. Một tia tán thưởng xẹt qua trong mắt của Mặc Tu Trần, anh duỗi tay ôm eo Ôn Nhiên, cúi đầu, gần gũi nhìn cô, vui vẻ nói: “Nhiên Nhiên, em thật là hiểu anh.” Trái tim Ôn Nhiên run lên, đột nhiên bị anh kéo lại gần, khuôn mặt của anh gần như chạm vào mặt của cô, hơi thở thở ra quấn quít chặt chẽ lấy nhau, dòng khí vây quanh hai người trong nháy mắt nhuốm mập mờ. “Anh nói chuyện không cần phải dựa gần như thế đâu chứ.” Hởi thở nam tính trưởng thành và nóng bỏng của anh quá mê người, cô luôn không cưỡng lại được sự cám dỗ mê muội của anh, chưa kể nhịp tim của cô càng lúc càng tăng nhanh, gò má trắng nõn bắt đầu xuất hiện một lớp mỏng hồng. Ngay cả giọng nói cũng có chút hoảng loạn. Nghe vào tai Mặc Tu Trần, trái tim của anh không khống chế được có chút dập dềnh. Ở cùng người phụ nữ mình yêu, toàn bộ hơi thở đều là hơi thở mê người của cô, làn da dưới lòng bàn tay anh mềm mại không xương, mảnh mai một tay có thể nắm lấy, sự lạnh lùng và bình tĩnh của anh khi đứng ở trước mặt cô đều trở thành con số không. Giọng nói trầm ấm trở nên khàn khàn gợi cảm: “Nhiên Nhiên, anh thích dựa gần em như vậy.” Khuôn mặt hơi ửng đỏ của Ôn Nhiên trong phút chốc biến thành quả táo. Giọng nói của Mặc Tu Trần vẫn tiếp tục, mang theo ma lực mê hoặc, giống như một tắm lưới lớn, bao bọc chặt chẽ cô trong đó, không thể thoát ra: “Anh vừa tới gần em như này, lập tức có cảm giác muốn ôm lấy em, muốn hôn em.” Ôn Nhiên đầu óc trống rỗng hồi lâu, ý thức bị lời nói yêu thương trìu mến của anh đuổi ra khỏi đầu, bên tai chỉ còn lại giọng nói văng vẳng của anh: “Trước đây, anh nghĩ đàn ông không nên suốt ngày sa vào phụ nữ. Những người phụ nữ đó cho anh một cái ôm, cho dù là trần truồng đứng trước mặt anh, anh cũng sẽ không hề có cảm giác chút nào. Có một thời gian, anh thật sự cho rằng cả đời này mình cũng sẽ không thể trở lại bình thường được nữa.” “Nhưng mà, từ khi gặp được em, anh biết rằng mọi thứ đã khác. Lần đầu tiên nhìn thấy em mặc bộ đồ ngủ gợi cảm, anh sục sôi bầu nhiệt huyết, rất muốn lao đến ôm em, yêu em. Nhưng lúc đó, anh sợ doạ đến em nên anh đành chịu đựng.” “Lần đó trên đỉnh núi ở thành phố F, em nhiệt tình như lửa, anh thật sự cảm nhận được cái loại hạnh phúc bay lên tận trời. Thật ra, cho dù là em thẹn thùng hay nhiệt tình anh đều không cưỡng lại được. Khi anh không nhìn thấy em, anh rất muốn gặp em, khi gặp được em, anh muốn ôm em vào lòng…” “Một khi ôm em trong vòng tay, anh càng có nhiều ý nghĩ, muốn đòi hỏi nhiều hơn. Nhiên Nhiên, lúc em hỏi Cố Khải liệu bệnh của anh có thể chữa khỏi hay không, cậu ấy không nói dối, là em đã chữa khỏi bệnh cho anh.” Ôn Nhiên kinh ngạc trợn to hai mắt, cô bị lời nói yêu thương của Mặc Tu Trần làm cho bối bối, muốn hỏi cái gì đó, nhưng mở miệng một hồi lại không biết nên hỏi như thế nào. Khi cô còn đang loay hoay sắp xếp ngôn ngữ, đôi môi đột nhiên trở nên nóng rực, đôi môi vừa nóng vừa ẩm của Mặc Tu Trần đã đè xuống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]