Chương trước
Chương sau
Đêm nay, Mặc Tu Trần và Có Khải đã nói chuyện với nhau đến tận rạng sáng mới về.
Anh cho rằng Ôn Nhiên đã ngủ, ai mà biết, anh vừa bước vào phòng ngủ, đã nhìn thấy cô vẫn ngồi trên sô pha, trên tay ôm gối mà ngắn người.
“Nhiên Nhiên, sao em còn chưa đi ngủ?”
Trong mắt của Mặc Tu Trần hiện lên một tia đau lòng, anh sải bước đi tới trước sô pha, cúi người nắm lấy tay cô, trời đã là đêm cuối thu, cho dù nhiệt độ trong phòng bình thường cũng khiến người ta cảm thấy mát lạnh một chút.
Cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng, lòng bàn tay mát lạnh, trái ngược hoàn toàn với lòng bàn tay nóng bỏng của anh.
Đối mặt với ánh mắt thương tiếc của anh, Ôn Nhiên cười nói: “Em đang nghĩ, khi nào thì anh mới về. Vết thương của anh còn chưa lành hẳn, sao anh lại chạy đi uống rượu rồi?”
Anh cúi người, hơi thở anh thở ra đều phả vào giữa mũi cô, mùi rượu nhàn nhạt đương nhiên không chạy thoát được.
Mặc Tu Trần bế cô từ ghế sô pha lên, xoay người đi về phía giường lớn, nhẹ nhàng giải thích: “Vừa rồi anh uống một ly với Cố Khải, sợ lúc về em lại nói anh, nên anh cũng không dám uống nhiều.”
Anh đặt cô lên giường, sau đó kéo chăn đắp cho cô: “Anh đi tắm rửa mùi bụi trên người trước, em đợi anh hay là đi ngủ trước.”
Nói đến câu cuối cùng, trong giọng nói du dương của anh vô cớ có chút ám muội, Ôn Nhiên nhìn đôi lông mày tươi cười của anh, theo bản năng trả lời: “Em muốn đi ngủ!”
Mặc Tu Trần cười nhẹ: “Đã đợi lâu như vậy rồi, hay là em đợi thêm mấy phút nữa đi, anh sẽ đi ra ngay thôi.”
Lời vừa dứt, ánh mắt lướt qua da thịt trước ngực của cô, anh xoay người bước vào phòng tắm.
Ôn Nhiên nhìn bóng dáng của anh khuất dần ở cửa phòng tắm, một lúc sau, từ phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào, mơ hồ xuyên qua ô cửa, nhưng tâm trí của cô lại không kìm được hiện ra vóc dáng cường tráng và gợi cảm của anh.
Mặt của cô không thể kiểm soát được mà đỏ bừng.
Lúc anh đi ra ngoài, Ôn Nhiên thật sự cho rằng Thẩm Ngọc Đình có chuyện tìm anh.
Nhưng vừa rồi, cô ngửi thấy trên người của anh ngoại trừ mùi rượu ra, không hề có mùi nước hoa của phụ nữ, cô biết nước hoa mà Thẩm Ngọc Đình dùng không nặng mùi như nước hoa Trình Giai dùng, nó có mùi rất thơm, có mùi của hoa trà.
Nếu như cô ấy tìm Mặc Tu Trần, bọn họ ở cùng nhau lâu như vậy, trên người anh nhất định sẽ bị dính một chút nước hoa của cô ấy.
Vừa nãy Mặc Tu Trần cũng đã nói, anh và Cố Khải uống rượu với nhau, xem ra, hơn một giờ này, anh đều ở cùng Cố Khải.
Ôn Nhiên không biết có phải mình quá nhạy cảm không, cô cảm tháy tối nay Mặc Tu Trần cố ý đổi chủ đề, khi cô hỏi đêm đó chuyện anh còn chưa nói xong, anh lại nói qua loa với cô.
Cuộc gọi mà anh nghe rõ ràng là của Thảm Ngọc Đình, nhưng cuối cùng, anh lại ở cùng Cố Khải…
xw& “Nhiên Nhiên, em tìm chị ra đây là có chuyện gì sao?”
Trong một quán cà phê, Thẫm Ngọc Đình ngồi xuống đối diện với Ôn Nhiên, ánh nắng mùa thu ấm áp từ cửa sổ chiếu vào, chiếu vào nửa gò má của cô ấy, làm cho làn da trắng nõn mềm mại có chút bóng bẩy, trong trẻo xinh đẹp.
“Chị Đình, chị uống gì ạ?”
Những ngón tay mảnh khảnh của Ôn Nhiên vô thức chạm vào vành cốc, trên khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười nhàn nhạt.
Trước đây, Thảm Ngọc Đình không cảm nhận được, bây giờ đã biết được cô là em gái họ của mình, nhìn kỹ lại thì cô ấy đột nhiên phát hiện ra, cô cười nhẹ nhàng như vậy lại có chút giống với nụ cười của anh họ Có Khải.
Thảm Ngọc Đình muốn một tách cà phê, sau khi người phục vụ mang lên, cô ấy thêm một thìa đường vào cốc, quan tâm hỏi: “Nhiên Nhiên, vết thương của Tu Trần đã khá hơn chưa?”
“Hả?2”
Ôn Nhiên kinh ngạc nhìn Thâm Ngọc Đình: “Chị Đình, không phải tối hôm qua chị đi cùng Tu Trần sao, chị không hỏi anh ấy ạ?”
Thẩm Ngọc Đình bị câu nói của Ôn Nhiên làm cho giật mình, động tác khuấy cà phê trên tay của cô ấy cũng hơi khựng lại: “Đâu có, tối qua chị gọi điện cho anh ấy xong là đi ngủ luôn mà, Nhiên Nhiên, em đừng hiểu lầm…”
Ôn Nhiên giả vờ sững sờ, thấy Thầm Ngọc Đình lo lắng giải thích, cô lại cười nói: “Chị Đình, chị lo nhiều rồi, em không hiểu lầm đâu. Chỉ là tối hôm qua Tu Trần nghe điện thoại của chị xong liền nói có việc, đến rạng sáng anh ấy mới về nhà, em còn tưởng là chị có chuyện tìm anh ấy.”
Thảm Ngọc Đình cũng là người thông minh, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển mấy vòng, dường như cô ấy đã hiểu ra, hôm nay Ôm Nhiên tìm cô lấy ra đây, có lẽ là nghi ngờ tối qua cô ấy và Mặc Tu Trần ở với nhau đến tận rạng sáng.
Chắc chắn là Mặc Tu Trần đã nói cho Nhiên biết chuyện ở thành phố C rồi
Nghĩ đến đây, trên mặt cô ấy có chút xin lỗi, "Nhiên Nhiên, chỉ biết chị không thể giấu em, hẳn là em cũng nhận ra chị thích Tu Trần, thích anh ấy nhiều năm rồi ở nước ngoài, nghe được tín anh ấy kết hôn, chị còn không để ý, chị cảm thấy người như anh ấy sẽ không thích bắt kỳ người phụ nữ nào.”
Nhiên hơi giật mình, cô không ngờ Thẩm Ngọc Đình lại tâm sự với cô, hôm nay cô tìm cô ấy, chỉ là muốn biết, tối qua cô ấy gọi điện thoại cho Mặc Thu Trần ô nói chuyện gì
Tại sao anh đột nhiên đi ra ngoài, lại không phải đi với cô ấy, mà là ở với Cố Khải? Cô nghi ngờ, anh thực sự có chuyện gì đó, hay chỉ để trốn tránh sự tra hỏi và nghi ngờ của cô, cho nên anh mới kiếm cớ ra ngoài
Nghe Thẩm Ngọc Đình tâm sự, Ôn Nhiên không tiện chen vào cũng không chen vào được, chỉ có thể im lặng lắng nghe. "Nhưng, anh ấy đã thích em. Ở nước ngoài chị không tin chuyện ngày, ngày trở về nước, chị đã hoàn toàn tin tưởng. Nửa năm không gặp, anh ấy không còn lạnh lùng như mãi mãi sống trong mùa đông kia nữa, anh ấy nói chuyện cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.”
mặt nở nụ cười nhàn nhạt nhưng giữa lông mày và ánh mắt lại phảng phát một nỗi buồn.
Nhìn vào ánh mắt của Ôn Nhiên, không biết là cô ấy nhìn xuyên qua đến một nơi nào khác, hay chỉ là vô thức dừng lại ở một chỗ, cả người chìm vào tình yêu của mình.
“Đặc biệt là khi nói về em, sự dịu dàng trong giọng điệu của anh ấy đủ để khiến tất cả phụ nữ ghen tị. Nghe những lời anh ấy nói, lòng chị đau như dao cứa vào thịt. Sau đó, chị gặp được em, quyết tâm buông bỏ anh ấy.”
Nói đến đây, Thẳm Ngọc Đình mím chặt môi, như cố nén nỗi buồn trong lòng: “Không ngờ ngày hôm đó ở thành phố C, Tu Trần lại vì chị mà đỡ con dao găm do người phụ nữ đó đâm, anh thà làm tổn thương chính mình. Chị biết, anh ấy làm vậy chỉ là phản ứng theo bản năng, cho dù là chị hay người khác, anh ấy cũng sẽ làm như thế.”
“Nhưng mà, trong lòng chị lại không thể không buồn và áy náy.
Đêm đó, chị không ngủ, sáng sớm, chị mang theo cháo đã ninh cả đêm đến bệnh viện thăm anh ấy. Anh ấy không hề quan tâm đến bữa sáng của chị mang đến, cũng không để ý đến sự quan tâm của chị. Em vừa xuất hiện ở phòng bệnh, sự vui mừng của anh ấy lại thể hiện rõ ràng và chói lọi, mấy ngày sau đó chị không quấy rầy anh ấy nữa.”
“Tối qua chị gọi điện, chị cũng chỉ muốn biết vết thương của anh ấy là lành chưa, chị không có gọi anh ấy ra ngoài. Thật ra, cho dù chị có gọi anh ấy ra, anh ấy cũng sẽ không đi đâu.”
Ngược lại Thắm Ngọc Đình hi vọng người tối qua đi cùng Mặc Tu Trần là mình, thời gian đó, sao anh có thể bỏ lại Ôn Nhiên mà đến gặp mình chứ.
“Nhiên Nhiên, chị nói những điều này không phải là muốn cùng em tranh giành Tu Trần, người anh ấy yêu là em, chuyện này chị hiểu rõ. Nói với em những chuyện này là chị muốn nói rõ cho em biết, cho dù chị thích Tu Trần, chị cũng sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì làm tổn thương em, cũng sẽ không phá hủy tình cảm của hai người.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.