Chương trước
Chương sau
Bên ngoài, Đàm Mục dùng ánh mắt hỏi Ôn Nhiên có muốn đi vào không.
Ôn Nhiên cau mày nhìn xuống bữa sáng trong tay, cô đột nhiên nhớ tới ngày sinh nhật của Mặc Tu Trần, cô mang đồ ăn mà mình tự nấu đến công ty anh, đúng lúc gặp phải cảnh tượng Trình Giai cũng nấu cơm cho sinh nhật của Mặc Tu Trần.
Có phần giống với tình huống sáng nay.
Chỉ là lần đó người đưa thức ăn tới là Trình Giai, hôm nay đến thăm bệnh là Thẩm Ngọc Đình. Mà tình yêu của Trình Giai dành cho Mặc Tu Trần là không hề che giấu, Thảm Ngọc Đình với thân phận là một người bạn, nói ra cũng không có gì quá đáng.
Ôn Nhiên nắm chặt túi đồ ăn sáng, mặc kệ người phụ nữ ở trong phòng bệnh là ai, cô cũng không muốn Mặc Tu Trần nhận lấy sự ân cần đó.
Ai kêu Thắm Ngọc Đình yêu mến Mặc Tu Trần làm gì, cho dù cô ấy không thể hiện rõ, cô cũng biết cô ấy không kém gì Trình Giai đâu!
Cô khẽ liếc nhìn Đàm Mục, anh ấy hiểu ý lùi lại, Ôn Nhiên bước tới, giơ tay mở cửa phòng bệnh.
Mặc dù âm thanh nhẹ nhàng nhưng Mặc Tu Trần ở trên giường bệnh vẫn nghe thấy, không muốn đối mặt với sự quan tâm của Thẩm Ngọc Đình, anh lập tức nhìn ra cửa, vốn tưởng rằng là y tá đi vào kiểm tra phòng bệnh, nhưng không phải. Cánh cửa mở ra, người phụ nữ lọt vào tầm mắt của anh chính là người anh đang nhớ đến.
Hai mắt Mặc Tu Trần sáng lên, cả người đông cứng lại.
Anh không dám tin, mới sáng sớm mà Ôn Nhiên đã xuất hiện ở trước cửa phòng bệnh, lông mày xinh đẹp, đôi mắt trong veo, duyên dáng đứng đó, trong lòng anh thật sự thật sự vui sướng như điên!
Ôn Nhiên không lên tiếng, bóng dáng mảnh khảnh lặng lẽ đứng ở cánh cửa khép hò, lặng lẽ cùng anh đối diện, nhìn rõ khuôn mặt tái nhợt vì mắt máu của anh, giữa hai lông mày có sự yếu ớt nhàn nhạt. Ngược lại với sự vui sướng của anh, trong trái tim của cô phảng phát một nỗi đau.
Thảm Ngọc Đình quay lưng về phía cửa, thấy Mặc Tu Trần nhìn chằm chằm vào cửa, cả người như cứng lại, cô ấy sửng sốt quay đầu nhìn theo.
Ánh mắt chạm vào Ôn Nhiên đang đứng ở cửa, sắc mặt của cô ấy hơi thay đổi, thay vào đó là kinh ngạc, đứng dậy khỏi ghế ở trước giường bệnh, giọng nói ngạc nhiên phá tan cái nhìn chằm chằm giữa Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên mà chỉ có hai người họ mới biết: “Nhiên Nhiên, sao em lại đến đây?”
Ôn Nhiên mím môi, bước vào phòng bệnh, Đàm Mục đứng ở sau lưng cô cũng đi vào.
“Rạng sáng em mới biết Tu Trần bị thương phải nằm viện, chị Đình, sao chị cũng ở đây?”
Sắc mặt Ôn Nhiên bình tĩnh, trong giọng nói nhẹ nhàng không nghe thấy bất kỳ cảm xúc nào, vừa nói chuyện vừa đi đến trước giường bệnh, tự nhiên đặt bữa sáng của mình lên trên bàn đầu giường, để bên cạnh hộp cơm giữ nhiệt của Thảm Ngọc Đình.
Thảm Ngọc Đình liếc nhìn Mặc Tu Trần ở trên giường bệnh, cười đáp: “Chị đang diễn thuyết ở thành phố C thì tình cờ biết được Tu Trần bị thương, nghĩ đến em đang ở thành phố G xa xôi, nên chị làm một chút bữa sáng mà Tu Trần thích ăn, nấu một chút canh mang đến. Nhiên Nhiên, em đến thật đúng lúc, Tu Trần nói anh ấy không có khẩu vị, không muốn ăn, em đến khuyên anh ấy đi, anh ấy không ăn thì làm sao mà bình phục được.”
Nói đến câu cuối cùng, Thắm Ngọc Đình nhìn Mặc Tu Trần.
Từ khi Ôn Nhiên xuất hiện trong tầm mắt của anh, ánh mắt của Mặc Tu Trần không hề dời khỏi khuôn mặt của cô, dường như những người khác ở trong phòng bệnh này đều là không khí, ở trong mắt anh chỉ có một mình Ôn Nhiên.
Mặc kệ Ôn Nhiên có nhìn anh hay không, anh cũng không quan tâm, chỉ chăm chú nhìn cô.
Trong mắt của Thẩm Ngọc Đình thoáng hiện lên tia mất mát, dời đi ánh mắt, nhìn về phía Ôn Nhiên.
“Ngọc Đình, Ôn Nhiên cũng mang bữa sáng đến cho Tu Trần, chúng ta ra ngoài trước đi, ở đây giao cho cô ấy là được rồi.”
Đàm Mục đứng ở cách đó vài bước cũng không có bước tới, cũng không chào hỏi Mặc Tu Trần, nói thẳng với Thẩm Ngọc Đình.
“Vâng!”
Thảm Ngọc Đình khẽ gật đầu, sau đó nói với Ôn Nhiên: “Nhiên Nhiên, Tu Trần mất máu hơi nhiều, em nhát định phải bảo anh ấy uống canh nhé, buổi trưa chị lại đến thăm anh ấy.”
“Chị đi làm đi ạ, em sẽ chăm sóc anh ấy.”
Ôn Nhiên liếc mắt nhìn Mặc Tu Trần ở trên giường bệnh, tiễn Thảm Ngọc Đình và Đàm Mục ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại, sau đó mới quay đầu nhìn người đàn ông ở trên giường bệnh.
Bốn mắt đối diện nhau, đáy mắt của Mặc Tu Trần cuộn sóng, vừa mở miệng, giọng nói bị bóp nghẹt kìm nén cảm xúc: “Nhiên Nhiên!”
Trái tim của Ôn Nhiên kịch liệt run lên, môi đỏ mọng mím chặt, không nói gì.
Ánh mắt của Mặc Tu Trần hơi thay đổi, ánh mắt nhìn cô càng lúc càng sâu, càng lúc càng nóng bỏng, nhìn cô từng bước đi về phía mình, anh nhẹ giọng giải thích: “Không phải anh bảo Thảm Ngọc Đình đến đâu.”
Sắc mặt Ôn Nhiên trầm xuống, mím môi càng chặt hơn, bước đến giường bệnh, mở bữa sáng mình đã mua ra, không nói một lời đưa cho anh.
Mặc Tu Trần nhìn bữa sáng cô đưa, thấy cô tức giận phót lờ mình, ánh mắt hiện lên một chút cô đơn, cũng không có như vừa rồi nói mình không có khẩu vị nữa, liền đưa tay cầm lấy.
Ngay lúc Ôn Nhiên còn tưởng anh đưa tay ra nhận lấy bữa sáng mà mình đưa, anh đột nhiên thu tay lại, anh nhìn cô nhẹ nhàng chớp chớp mắt, giọng điệu đáng thương: “Nhiên Nhiên, anh bị thương rồi, em đút anh ăn có được không?”
Hai mắt Ôn Nhiên co rụt lại, tim như bị thứ gì đó hung hăng đâm vào, cảm giác đau đớn khó tả lập tức lan đến tứ chi. Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú ở trước mặt, lông mày hơi ngưng tụ lại, ánh mắt tràn đầy chờ mong của người đàn ông đang nhìn mình, anh làm gì còn giống chủ tịch tập đoàn giỏi bày mưu tính kế, thông minh quyết đoán nữa.
Cũng không còn giống người đàn ông hờ hững nhận được giấy đăng ký kết hôn xong liền ném cô ở lại cục dân chính, rồi tự mình lái xe bỏ đi. Cùng với người đàn ông bá đạo yêu cầu cô thực hiện nghĩa vụ của một người vợ, người đàn ông xua đuôi đi những người phụ nữ yêu mến anh…
Càng không giống Mặc Tu Trần người đã đưa cô lên từ dưới vách núi, cũng không giống như người đàn ông đã nói yêu cô, không cần cô lập tức đáp lại tình cảm ngang hàng với anh, chỉ cần cô ở bên cạnh anh một đời một kiếp.
Giờ phút này, người trong mắt cô nhìn thấy chỉ là một người bị thương, yếu đuối như một người bình thường, nhưng anh lại sợ cô tức giận nên giả bộ đáng thương khiến cô dịu dàng thương hại.
Nhưng mà, Mặc Tu Trần như vậy lại khiến Ôn Nhiên mềm lòng nhất.
Ề Mọi cảm xúc và không vui của cô đều tan biến ở trong đôi mắt trong veo và đầy mong đợi của anh, trái tim của cô trở nên mềm mại như hồ nước.
“Nhiên Nhiên!”
Nhìn thấy cô chỉ nhìn mình mà không lên tiếng, Mặc Tu Trần vốn luôn tự tin kiêu ngạo mà giờ phút này ở trong lòng lại không hề có suy nghĩ gì. Lúc trước anh hy vọng Ôn Nhiên sẽ ghen, nhưng bây giờ, anh sợ cô sẽ vì Thẩm Ngọc Đình mà giận anh.
Có lẽ, do anh biết thân thế của Ôn Nhiên, Thẩm Ngọc Đình là chị họ của cô, không phải người phụ nữ khác, anh không muốn giữa hai người họ bởi vì anh mà không được vui vẻ.
Tất nhiên, thật ra anh càng không muốn Nhiên Nhiên không vui.
Sáng sớm tỉnh mơ cô đã xuất hiện ở phòng bệnh của anh, không cần dùng đầu nghĩ anh cũng biết, cô đi suốt đêm. Rạng sáng hai giờ, sau khi biết anh bị thương, cô không ngừng chạy tới bên anh, tính toán thời gian, lúc này, vừa phải!
Anh Mặc Tu Trần người tài giỏi hơn người, lại dùng hết đời này để học, trong lòng anh cảm động và vui sướng không có cách nào hình dung được. Đó là một loại hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời, thắm vào tâm hồn, khắc sâu vào xương tủy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.