Chương trước
Chương sau
Chuông điện thoại di động của Mặc Tu Trần đột nhiên cắt ngang nụ hôn của anh và Ôn Nhiên, anh nhíu mày, miễn cưỡng buông cô ra, một tay vẫn săn sóc ôm lấy eo cô, một tay rảnh rỗi cầm lấy điện thoại của anh.
Ánh mắt Ôn Nhiên mê ly, hai má ửng đỏ, chân mềm nhữn không đứng vững được.
Mặc Tu Trần liếc nhìn số người gọi rồi ngồi xuống ghé sofa, vòng tay ôm Ôn Nhiên, anh vừa ấn nút trả lời, giọng nói thốt ra mang theo vẻ buồn bực dục cầu bất mãn: “Có chuyện gì?”
Người ở đầu dây bên kia bị giọng điệu của anh làm cho sững sờ, sau một giây, giọng nói sáng trong vui vẻ truyền đến: “Tu Trần, sao cậu lại tức giận như vậy? Không phải là tôi vừa mới cắt ngang việc tốt của cậu đấy chứ?”
“Có chuyện thì nói đi.”
Khuôn mặt điền trai của Mặc Tu Trần trầm xuống, lông mày kiệt xuất hơi ngưng tụ.
“Vốn dĩ là có chuyện, haha, hiện tại đều ổn rồi, cậu tiếp tục đi!”
Lạc Hạo Phong ở đầu bên kia điện thoại cười hai tiếng, không đợi Mặc Tu Trần mở miệng liền cúp điện thoại.
Trên sofa, màu sắc mê ly trong mắt Ôn Nhiên dần dần nhạt đi như thủy triều, sắc mặt ửng hồng cũng có chút tiêu tan, thấy Mặc Tu Trần cúp điện thoại, cô quan tâm hỏi: “Công ty có chuyện gì sao anh?”
Mặc Tu Trần cát điện thoại di động đi, thu lại vẻ chán nản, sắc mặt vì cô mà trở nên ôn hòa, vươn tay kéo cô từ sofa đứng lên, nhẹ giọng nói: “Bây giờ chúng ta đi ăn cơm.”
xw& Để không bị ba càm ràm mỗi ngày, Bạch Tiểu Tiểu không thèm đếm xỉa nữa, cô của ngày hôm nay, là ngày xấu xí nhất trong hơn 20 năm cuộc đời của cô.
Cô thật sự làm theo yêu cầu của Lạc Hạo Phong, mượn chiếc váy mà người phụ nữ ngày hôm qua đã mặc, một chiếc ‘áo vải hoa’ rất dung tục. Cố ý trang điểm đậm, đôi môi đỏ mọng thành một cái bồn máu lớn. Trên mặt cô còn cho thêm vài nốt ruồi đen, biến một cô gái xinh đẹp trở thành một người cực kỳ xấu xí.
Cô lấy hết dây chuyền, vòng tay và hoa tai ra, còn cố ý đeo bộ trang sức vừa rồi mua ở quầy hàng ven đường vào, nhìn người phụ nữ ở trong gương, đến cả bản thân mình mà Bạch Tiểu Tiểu cũng không nỡ nhìn thẳng.
Bạch Tiểu Tiểu vừa bước vào nhà hàng, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, cô bỏ qua ánh mắt của những người khác, liếc nhìn Lạc Hạo Phong đang ngồi ở phía sau, anh một thân rảnh rỗi, đẹp trai lịch lãm, chẳng khác gì một anh công tử cao cao tại thượng giàu có.
“Anh Lạc, xin chào.”
Bạch Tiểu Tiểu dừng lại ở trước bàn của Lạc Hạo Phong, chào hỏi anh bằng một nụ cười vô cùng rạng rỡ. Trong lúc nói chuyện, cô còn học được dáng vẻ ngày thường của Trương Quỳnh, những ngón tay sơn màu đỏ như máu của cô đung đưa trước mặt anh.
Lạc Hạo Phong nheo đôi mắt đào hoa lại, một tay chống cằm, nhàn nhạt nhìn Bạch Tiểu Tiểu, nhìn cô từ đầu đến chân, nếu không biết hôm nay cô sẽ xuất hiện với bộ dạng này, anh nhất định sẽ không nhận ra cô. Người phụ nữ dung tục lại còn diêm dúa loè loẹt ở trước mặt anh này lại là Bạch Tiểu Tiểu, người luôn ăn mặc thời trang nhưng không mắt đi vẻ ưu nhã.
Thật sự ứng với câu nói đó, người đẹp vì lụa!
Từ một cô con gái nhà giàu quyền quý trở thành người phụ nữ xấu xí hơn gái làng quê, trên mặt còn có vài nốt ruồi to bằng hạt đậu phộng, xấu hơn người phụ nữ hôm qua ba phần.
Đặc biệt là cái miệng đó, vừa mở miệng nói, nó giếng như một cái bồn máu lớn, muốn ăn thịt người.
Cảm nhận được ánh mắt ở xung quanh, Lạc Hạo Phong mỉm cười nói: “Cô Bạch thực sự nỡ ủy khuất chính mình, sớm biết hiện tại, hà cớ gì lúc đầu còn làm!”
Bạch Tiểu Tiểu cười ‘rạng rõ’, không quan tâm đến lời nói của anh cho lắm, cô coi như anh đang nói nhảm, cô giơ tay vẫy vẫy rồi ngồi xuống đối diện anh.
“Anh Lạc muốn ăn gì, hôm nay tôi mòi.”
Bạch Tiểu Tiểu cầm cái ấm trên bàn rót nước, móng tay dính đầy nước, cô hoàn toàn không biết, đưa nước đã rót đến trước mặt Lạc Hạo Phong, cười nói: “Anh Lạc, mời anh uống nước. “
Lạc Hạo Phong cau mày, ánh mắt quét qua móng tay ướt đẫm của cô, lạnh lùng từ chối: “Tôi không khát.”
Bạch Tiểu Tiểu chớp mắt, rót cho mình một cốc, uống một hớp rồi đặt xuống, sau đó hỏi: “Anh Lạc, anh gọi món chưa?”
“Vẫn chưa!”
Lạc Hạo Phong thân hình thon dài dựa vào ghé, lông mày cau có kéo dài ra, sở dĩ anh đưa ra điều kiện này là bởi vì anh cảm thấy Bạch Tiểu Tiểu sẽ không đồng ý, cho dù có đồng ý cô cũng sẽ khó chịu và tức giận.
Tuy nhiên, anh đã nhầm rồi, hiện tại xem ra, con nhóc Bạch Tiểu Tiểu này không chỉ không khó chịu mà dường như còn rất thích thú với quá trình đóng vai một người phụ nữ xấu xí. Nhìn nụ cười trên khuôn mặt của cô mà xem, còn cái cách hôm nay cô cố tình trang điểm nữa, anh nhìn thế nào cũng cảm thấy không thoải mái.
Cô gọi một người phục vụ đến, cầm thực đơn, cũng không hỏi anh thích ăn gì, cô tự mình giới thiệu theo sở thích của mình: “Anh Lạc, anh đến thành phố G của chúng tôi, anh nhất định phải thử các món ăn này ở chỗ chúng tôi…”
Di động của Lạc Hạo Phong vang lên, anh liếc mắt nhìn một cái, cúp điện thoại, nhìn cái miệng bồn máu của Bạch Tiểu Tiểu, cô dùng nó để giới thiệu những món ăn đặc trưng của nhà hàng, giọng nói khiến người ta sởn cả da gà.
Anh đột nhiên có chút hối hận với cái đề nghị này của mình rồi.
Chắc chắn là Bạch Tiểu Tiểu cố ý làm anh thấy buồn nôn, cô diễn quá nhập vai rồi đó. Cô vừa giới thiệu vừa động tay với anh, móng tay sơn móng của cô thật ra đã được cắt tỉa, vừa rồi anh không để ý, nhưng lúc này, khi móng tay của cô chạm vào da anh, anh đột nhiên cảm thấy đau nhói.
Đang chăm chú nhìn, khuôn mặt tuần tú của anh đột nhiên leo lên một tầng lửa giận mỏng manh: “Bạch Tiểu Tiểu, sao cô lại cắt móng tay của mình thành như thế này?”
Bạch Tiểu Tiểu giật mình, sau đó thở dài: “Anh nói móng tay của tôi à? Anh Lạc, có phải anh cũng thấy chúng rất đẹp phải không? Anh xem, tôi đặc biệt cắt tỉa đó. Hai ngày trước tôi gặp phải một tên háo sắc, lại còn muốn chiếm tiện nghi của bản tiểu thư. Anh nói xem, tôi có thể để cho hắn chiếm tiện nghỉ sao. Về đến nhà tôi liền cắt móng tay thế này, cái tên háo sắc kia còn dám chạm vào tôi nữa, tôi liền tóm lấy hắn hủy dung hắn!”
Trong lúc nói, Bạch Tiểu Tiểu còn cố ý đưa tay ra trước mặt anh, móng tay đã mọc được vài tháng, được cắt tỉa đẹp đẽ đã bị hủy hoại một cách tàn nhẫn, mỗi cái móng tay được cắt thành cái kéo nho nhỏ, sắc bén đến nỗi vừa chạm vào liền chảy máu.
Cô cố ý đưa móng tay của mình đến mặt của Lạc Hạo Phong, chỉ cách một milimet, Lạc Hạo Phong cau mày, đưa tay lên võ tay cô: “Tránh xa tôi ra.”
Bạch Tiểu Tiểu chu cái miệng nhỏ nhắn: “Anh Lạc, sao anh lại không hiểu thương hương tiếc ngọc thế, anh làm đau người ta rồi này.”
“Đủ rồi, Bạch Tiểu Tiểu, đừng giả vờ nữa!”
Lạc Hạo Phong cuối cùng không chịu nổi nữa hô dừng, Bạch Tiểu Tiểu mà tiếp tục diễn nữa, anh cảm thấy mình không bị buồn nôn đến chết thì cũng bị móng tay của cô cào rách mặt.
Con nhóc đáng chết này, thực sự là quá giỏi đấy.
Bạch Tiểu Tiểu kinh ngạc trọn to hai mắt, ngây người nhìn Lạc Hạo Phong, cô diễn nhập tâm quá mà quên mất món ăn vẫn chưa được gọi, người phục vụ đứng ở bên cạnh đỏ mặt vì ngộp thở, cô chỉ nhìn chằm chằm vào Lạc Hạo Phong: “Anh Lạc, không phải anh bảo tôi ăn mặc như thế này để câu dẫn anh sao? Chẳng lẽ tôi mặc như này vẫn chưa đủ, có phải là anh muốn tôi ngồi lên đùi của anh, anh nói cho tôi biết anh thích…”
“Bạch Tiểu Tiểu, cô còn muốn ký hợp đồng nữa không!”
Vẻ mặt của Lạc Hạo Phong trầm xuống quở trách, những gì Bạch Tiểu Tiểu đang nói, rõ ràng là muốn nói với người khác biết, sở thích của anh rất đặc biệt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.