Sáng hôm nay: Sau cuộc họp cấp cao, Mặc Tu Trần trở lại văn phòng, vừa mở cửa đã thấy Cố Khải đang ngồi trong phòng làm việc. Thấy anh quay lại, Cố Khải liền đứng dậy khỏi ghế sofa, vui mừng và kích động nhìn anh, bàn tay đang đặt bên hông vẫn khẽ siết chặt, như đang có kìm nén cảm xúc của mình. “Biểu cảm của cậu là như thế nào đấy, trúng giải à hay là đang yêu?” Mặc Tu Trần hơi nheo mắt, đi vào phòng làm việc, dùng tay trái đóng cửa lại rồi đi về phía anh ấy. Giữa hai lông mày đẹp trai của Cố Khải nở nụ cười rạng rỡ, không nói tiếng nào, sải bước đến ôm lấy anh. Mặc Tu Trần cau mày, đẩy anh ấy ra: “Cố Khải, cậu phát điên cái gì đấy?” Mấy ngày không gặp nên rất nhớ anh à? Không đến nỗi đấy đâu chứ! Cố Khải hehe cười, hình như anh ấy có chút không ổn định về mặt cảm xúc, cho dù Mặc Tu Trần nói gì thì anh ấy cũng không quan tâm hay giải thích gì, chỉ lấy trong túi ra một tờ kết quả xét nghiệm đưa cho anh, lời nói phun ra cực kỳ bình tĩnh, nhưng vẫn còn có dấu vết kích động: “Cậu tự xem đi!” Ánh mắt của Mặc Tu Trần trầm xuống, suy nghĩ xoay chuyển, cầm lấy tờ giấy anh ấy đưa cho, đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy loại giấy tờ này, đương nhiên anh hiểu được nó là cái gì. Một tờ kết quả rất rõ ràng, nhưng anh đã nhìn chằm chằm vào nó cả phút. Trong lúc chờ đợi, Cố Khải cứ đứng trước mặt anh, ánh mắt vui sướng nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Trần. Sau khi nhận được kết quả, ngay cả ba mình anh ấy cũng không dám nói, anh ấy liền phóng thẳng đến văn phòng của anh. Ngoài anh ấy ra, Mặc Tu Trần là người đầu tiên biết về tin tức này. Trên đường đến đây, tay lái của anh ấy run cầm cập, nhưng đầu óc luôn trong trạng thái rối bời. Trước đây anh ấy đã tưởng tượng ra nhiều loại tâm trạng và kích động sau khi tìm thấy em gái mình, dường như đều không thể so sánh với hiện tại. Trong phòng làm việc to lớn yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng thở của hai người, Mặc Tu Trần nhìn chằm chằm vào số 99,999%… Trong đầu anh nhất thời cũng có một khoảng trống! Phản ứng đầu tiên truyền đến hệ thần kinh trung ương đại não không phải Ôn Nhiên là em gái của Cố Khải, mà là từ nhiều năm trước, Cố Khải khẳng định và kích động nói, cô gái đã cứu anh nhất định chính là em gái của anh ấy. Sau đó, hai người họ bắt đầu hành trình tìm kiếm… Giờ đây, Có Khải đã thực sự tìm thấy em gái của mình, chính là Nhiên Nhiên của anh, một người phụ nữ đơn thuần, tốt bụng, vừa thông minh và mạnh mẽ. Khi cô cười mắt cô cong cong lên, khi thương tâm chỉ biết im lặng rơi lệ. Nếu cô biết mình là em gái của Có Khải, không biết cô sẽ phản ứng như thế nào. Anh đột nhiên ngẳng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn Có Khải: “Có Khải, cậu có nói cho Nhiên Nhiên biết chưa?” Có Khải giật mình, sau đó lắc đầu: “Không có, tôi cầm được kết quả liền trực tiếp tới tìm cậu rồi.” Mặc Tu Trần âm thầm ổn định lại cảm xúc, ra hiệu cho anh ấy ngồi xuống ghế sofa trước rồi nói chuyện tiếp. “Cố Khải, chuyện này tạm thời đừng cho Nhiên Nhiên biết.” Trước ghế sofa, hai người ngồi đối diện nhau, Cố Khải cầm trên tay tờ kết quả DNA, nghe được lời nói của Mặc Tu Trần, ánh mắt của anh ấy thoáng thay đổi, một lúc lâu sau, anh ấy mới lâm bẩm nói: “Tôi biết rồi.” Cho dù trong lòng muốn nhận em gái đến đâu, nhưng anh ấy không thể không quan tâm đến cảm nhận của Nhiên Nhiên, bây giờ cô chỉ nghĩ mình là em gái của Ôn Cẩm, là con gái của vợ chồng Ôn Hồng Duệ, không hề biết mình không phải là con ruột. Bây giờ nói với cô, cô có thể tiếp nhận hay không, đó mới là vấn đề. Môi mỏng của Mặc Tu Trần khẽ mỉm lại, ánh mắt dừng lại ở tay đang bóp giấy của anh ấy, nhẹ nhàng nói: "Trước hết chúng | ta phải nói chuyện với Ôn Cầm đã, em gái của cậu có nót ruồi ở cằm, nhưng Nhiên Nhiên không có, là chưa từng có hay là sau này mới không có." Khi anh nói điều này, tâm trạng của Mặc Tu Trần rất phập phòng. Cố Khải dựa vào trực giác tìm được em gái của mình, còn anh thì sao, ánh mắt lần đầu tiên nhìn thấy Nhiên Nhiên, cô đã cho anh cảm giác giống như cô bé hồi đó, sau khi sống chung cảm giác đó vẫn chưa bao giờ thay đổi. Trong lòng anh đang có một giọng nói nói với anh rằng, có thể hay không, Nhiên Nhiên chính là người anh đang tìm kiếm. Nếu đúng là như vậy, vậy thì quá hoàn mỹ rồi. "Cô gái năm đó đã chết rồi..." Giọng nói của Trình Giai đột nhiên vang lên trong tâm trí anh, lông mày anh nhíu lại một cách dữ dội, đôi tay đan chéo đột ngột siết chặt. "Ừm, tôi cũng có ý định này. Tìm Ôn Cầm để hiểu rõ sự tình trước, tôi muốn biết, hồi đó bọn họ làm sao mà gặp được Nhiên Nhiên, tại sao cô ấy lại không nhớ | chuyện trước đó." Theo lý mà nói, có lẽ Nhiên Nhiên phải có những ký ức từ trước sáu tuổi, ngay cả tên của cô trước khi đến nhà họ Ôn, cô nên nhớ mới phải, nhưng cô lại không biết gì. “Trí nhớ của một người có thể bị xóa, có thể được thực hiện thông qua phẫu thuật hoặc thôi miên sâu. Những chuyện này cậu hiểu rõ hơn tôi, nhưng tại sao Ôn Hồng Duệ lại muốn Nhiên Nhiên quên đi những gì đã xảy ra trước đó…” Mặc Tu Trần rơi vào trầm tư, biểu hiện của Cố Khải thay đổi, trước khi biết tình hình, anh ấy không muốn trách cứ việc giấu giếm của vợ chồng Ôn Hồng Duệ hay là Ôn Cẩm. Anh ấy chỉ âm thầm hạ quyết tâm, tìm lại em gái của mình. Sau này, anh ấy nhất định sẽ bảo vệ cô, đem tất cả những gì mà trước đây đã nợ cô bù đắp lại cho cô. “Cậu chờ tôi vài phút, tôi đi cùng cậu trở lại bệnh viện.” Mặc Tu Trần liếc mắt nhìn Cố Khải ở đối diện, đứng dậy quay lại bàn làm việc, nhanh chóng xử lý văn kiện đang chờ ký ở trên bàn, lại Ấn số nội tuyến đến phòng làm việc của Đàm Mục, dặn dò anh ấy vài câu. Nửa giờ sau, bệnh viện Khang Ninh. Trong phòng bệnh, Ôn Cẩm nhìn Có Khải và Mặc Tu Trần cùng nhau xuất hiện, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ, liền chào hỏi bọn họ rồi bảo họ ngồi xuống. Y tá đặc biệt hiểu chuyện rời khỏi phòng bệnh, đóng cửa phòng cho họ. “Hôm nay anh cảm thấy thế nào?” Cố Khải là người đầu tiên nói, giọng điệu nhẹ nhàng và tùy ý, giống như những lần đi kiểm tra phòng bình thường. Ôn Cẩm cười nhẹ: “Không có thay đổi gì đặc biệt, hôm nay bác sĩ Cố nghỉ sao?” Anh ấy đang mặc quần áo của chính mình thay vì là áo blouse trắng, chẳng trách Ôn Cẩm sẽ hỏi điều này, khi anh ấy nói, một ánh mắt quét qua anh và Mặc Tu Trần. Cố Khải cười nói: “Không phải, tôi vừa nãy có việc nên đến công ty của Tu Trần. Khi tôi trở lại bệnh viện liền trực tiếp đến phòng của anh, còn chưa kịp đi thay quần áo.” Những lời này có thể được coi là chuyển chủ đề. Ôn Cẩm là người thông minh, ánh mắt hơi thay đổi, suy nghĩ xoay chuyển, bình tĩnh hỏi: “Nói như vậy, hai người đặc biệt cùng nhau đến tìm tôi, là Nhiên Nhiên xảy ra chuyện gì sao?” xk& Tập đoàn MS, văn phòng của phó chủ tịch. Tiêu Văn Khanh sắc mặt xanh mét nhìn Mặc Tử Hiên từ đầu đến cuối không hề dao động đang ngồi ở sau bàn làm việc của mình, trong lòng bà ta thực sự vừa lo lắng vừa khó chịu, còn mấy ngày nữa liền đến ngày mở phiên tòa. Chu Minh Phú đã tàn nhẫn nói, nếu trước khi mở phiên toà mà bà ta không thể để Chu Lâm vào được nhà họ Mặc, ông ta sẽ nói ra hết những gì mà mình biết. Vốn dĩ bà ta từng nghĩ, trực tiếp làm cho Chu Minh Phú câm miệng. Nhưng mà Chu Minh Phú là một kẻ gian xảo, dường như ông ta cũng đã dự liệu được bà ta sẽ độc ác như vậy, sớm đã giao chứng cứ cho mấy nơi rồi, một khi ông ta xảy ra chuyện, tội ác của bà ta sẽ tràn lan trên mạng! Bà ta hung hăng nghiền răng, cố gắng kìm nén lửa giận đang bùng cháy, kiên nhẫn hỏi: “Tử Hiên, con thật sự không đồng ý kết hôn với Chu Lâm sao? Mẹ lùi một bước, chỉ cần có giấy chứng nhận kết hôn, không cần tổ chức hôn lễ. Sẽ không làm chậm trễ công việc của con, cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của con, có được không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]