“Cậu nghe điện thoại trước đi, nghe xem chú Bạch nói gì.” Nhìn thấy điện thoại trong tay Bạch Tiểu Tiểu kêu liên hồi, Ôn Nhiên nhíu mày nhẹ nhàng nhắc nhở. Bạch Tiểu Tiểu gật đầu, hít một hơi thật sâu, ấn nút trả lời, không để điện thoại lên tai mà hét lên từ xa: “Ba, có chuyện gì vậy ạ?” “Bạch Tiểu Tiểu, con lập tức về đây cho bal” Cũng may là cô không để điện thoại vào tai, nếu không nhất định sẽ bị ba mình rống cho bị điếc, ngay cả Ôn Nhiên ngồi ở đối diện cũng có thể nghe rõ giọng nói ở đầu dây bên kia. “Ba, xảy ra chuyện gì sao ạ?” Bạch Tiểu giả ngốc hỏi, trong lòng lại biết quá rõ, chắc chắn có liên quan đến Lạc Hạo Phong. “Cậu Lạc vừa gọi cho ba, rất tức giận nói, nhân viên công ty chúng ta đã hành động quá mức cho phép với cậu ấy, chúng ta không dễ dàng gì mới hợp tác được với họ liền cứ như thế bị ngâm rồi. Bạch Tiểu Tiểu, chuyện tốt của con làm ra đấy, nếu con không giải quyết tốt chuyện này thì đừng có gọi ba là ba nữa!” Có vẻ như lần này ba cô ấy đã thực sự tức giận. “Được rồi, con sẽ quay về ngay.” Bạch Tiểu Tiểu cau mày, trong lòng thầm mắng Lạc Hạo Phong cái tên nhỏ nhen này, chuyện bé thế này mà cũng muốn so đo. “Nhiên Nhiên, cậu gọi cho Mặc Tu Trần nhờ anh ấy giúp tớ với, đừng tin lời nói của cái tên nhỏ nhen Lạc Hạo Phong có được không. Nếu mắt đi cơ hội hợp tác với tập đoàn MS như này, ba tớ sẽ đuổi tớ ra khỏi nhà mắt thôi.” Bởi vì những lời Bạch Tiểu Tiểu nói trước khi cô ấy rời đi, Ôn Nhiên ngồi ở sau bàn làm việc thực sự bám số của Mặc Tu Trần. Tuy nhiên, kết quả lại khiến cô thất vọng. Mặc Tu Trần ở đầu bên kia nhẹ giọng nói: “Anh đã giao cho Hạo Phong phụ trách dự án của Bạch thị, cũng giao cho cậu ấy toàn quyền quyết định. Nhiên Nhiên, chuyện này anh không giúp được.” Ôn Nhiên ở đầu bên này điện thoại khẽ cau mày, nói ồ một tiếng, không làm khó Mặc Tu Trần nữa. “Tu Trần, có vẻ như cậu còn chưa có trọng sắc khinh bạn đến mức hết thuốc chữa đâu nhỉ, cậu yên tâm đi, tôi chỉ đang dạy cho con nhóc Bạch Tiểu Tiểu một bài học thôi, sẽ không làm cho Ôn Nhiên oán trách cậu đâu.” Trên tầng cao nhất của tập đoàn MS, Lạc Hạo Phong ở trong văn phòng chủ tịch vui vẻ cười nói, Mặc Tu Trần hừ lạnh một tiếng, không vừa lòng đuổi khách: “Không việc gì thì trở về phòng làm việc của cậu đi, đừng ở đây làm chướng mắt tôi.” Vừa rồi anh nghe thấy tiếng “ồ” nhàn nhạt thất vọng của Ôn Nhiên, trái tim anh thắt lại một chút, lúc này nhìn đến Lạc Hạo: Phong, anh liền thấy không vừa mắt. Lạc Hạo Phong vô tư huýt sáo, vui vẻ rời khỏi văn phòng của anh. Sau khi cửa phòng làm việc đóng lại, Mặc Tu Trần suy nghĩ một chút rồi lại lấy điện thoại di động ra, định gọi lại để nói cho Ôn Nhiên biết, Lạc Hạo Phong chỉ đang trừng phạt Bạch Tiểu Tiểu về hành vi tìm người chỉnh cậu ấy vào buổi trưa nay mà thôi, nhưng chuông điện thoại lại đột ngột vang lên. Người gọi đến là Tiểu Lưu! “Cậu chủ lớn, Trình Giai cắt cỗ tay tự sát…” Mặc Tu Trần cau mày, bình tĩnh hỏi: “Có thể cứu sống được không?” “Tôi không biết, bác sĩ đang cố gắng cứu. Tôi sợ đưa đến bệnh viện Khang Ninh sẽ mắt nhiều thời gian nên đã đưa cô ta đến bệnh viện gần nhát.” Giọng của Tiểu Lưu có chút lạ, không biết là do hành động của Trình Giai khiến cậu ta quá sốc, hay là giống như Ôn Nhiên đang lo lắng. Sau vụ việc đêm đó, cậu ta đối với Trình Giai, sinh ra một cảm xúc khác. “Ừ, hiện tại tôi có chút bận, cậu ở bệnh viện trông, lát nữa nói kết quả cho tôi.” Mặc Tu Trần không hỏi tại sao Trình Giai lại cắt cổ tay tự tử, làm sao Tiểu Lưu lại biết được, trong mắt anh có một tia âm trầm, trong phút chốc, lại bị những tầng tầng lớp lớp lạnh lùng và thờ ơ thay thê. “Vâng, cậu chủ lớn.” x** Sau khi Ôn Nhiên trở về nhà cô mới biết Trình Giai cắt cổ tay tự sát. Buổi tối Mặc Tu Trần còn phải xã giao, lúc trưa đưa cô về công ty anh đã nói qua chuyện này rồi. Sau khi tan làm, cô không về nhà ngay, thay vào đó cô đến bệnh viện ăn cơm với anh trai Ôn Cảm. Hơn chính giờ tối cô mới về đến nhà. Thím Trương đang nấu canh, thấy cô về bà ấy liền nhiệt tình hỏi cô đã ăn chưa. Cô tùy tiện hỏi một câu, thím Trương nói với cô, chiều nay Trình Giai cắt cỗ tay tự sát, may mắn phát hiện kịp thời, nên mới cứu được. Bà ấy nấu canh này là muốn đem qua cho Trình Giai uống. “Tu Trần có biết không ạ?” Ôn Nhiên sững sờ, tầm mắt nhìn về phía phòng bếp thơm lừng, thím Trương gật đầu: “Là cậu chủ lớn bảo tôi nấu ít canh, lát nữa Tiểu Lưu về lấy.” “Được rồi, thím cứ làm việc đi ạ, cháu lên lầu trước.” *k*& Khi tiệc xã giao của Mặc Tu Trần kết thúc, đã mười một giờ rồi. Bởi vì chuyện anh làm lúc trưa khiến Đàm Mục khó chịu, cho nên trong bữa cơm tối nay, Đàm Mục lấy cớ không khỏe nên đẩy hết rượu của mình cho anh uống. Anh ấy giả vờ quá giống, Mặc Tu Trần đành phải uống hết phần rượu của anh ấy. Cũng may là anh có tửu lượng tốt, tuy uống nhiều nhưng không say, đầu óc vẫn rất tỉnh táo. Khi anh đến bệnh viện, Trình Giai vẫn chưa ngủ, cô ta ngây người nhìn lên trần nhà, khuôn mặt mất máu quá nhiều, tái nhợt không còn chút huyết sắc, mấy ngày không gặp, cô ta thật sự hốc hác, xanh xao, so với trước kia đầu bị thương thật sự rất khó coi. Nhìn thấy Mặc Tu Trần, ánh mắt cô ta thay đổi, nhưng chỉ có ngạc nhiên, không biểu lộ bất kỳ sự vui mừng nảo, có lẽ cô ta đã chết tâm. Ngược lại khi anh bước vào phòng bệnh, đi về phía cô ta, cô ta ngửi thấy mùi rượu khẽ cau mày, nói với Tiểu Lưu: “Cậu Mặc đã uống nhiều rượu chắc hẳn rất khó chịu. Anh không đưa anh ấy về đi, đưa anh ấy đến bệnh viện làm gì?” Vẻ mặt của Tiểu Lưu cũng hơi thay đổi, đây là câu đầu tiên Trình Giai nói với cậu ta sau khi được cứu. Giọng điệu đó nghe có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng lại không thể phân biệt được kỳ lạ chỗ nào. Mặc Tu Trần híp mắt, ánh mắt sắc bén nhìn Trình Giai: “Tôi: nghe Tiểu Lưu nói, buổi chiều cô cắt cỗ tay tự sát, chuyện này là như thế nào?” Dường như Trình Giai không muốn đối mặt với anh, cúi đầu, khẽ cắn môi dưới rồi mới nhàn nhạt nói: “Tôi không còn mặt mũi nào để sống nữa.” Mặc Tu Trần khit mũi hừ lạnh: “Chỉ vì cô và Tiểu Lưu đã xảy ra quan hệ, cô liền cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để sống? Trình Giai, cô cho rằng Tiểu Lưu không xứng với cô, hay là bởi vì tất cả những chuyện này đều không giống với kế hoạch ban đầu của cô.” “Cậu chủ lớn!” Tiểu Lưu vội vàng hô một tiếng! Mặc Tu Trần quay đầu lại, sắc bén nhìn Tiểu Lưu, ánh mắt của cậu ta co rụt lại, biểu cảm đông cứng lại trong giây lát. “Tôi bảo thím Trương nấu chút canh, cậu về lấy mang đến đây đi.” Mặc Tu Trần liếc qua chiếc bàn nhỏ trước giường bệnh, trên đó không có hộp cách nhiệt, trong phòng chỉ có mùi nước khử trùng, không có mùi nào khác, có lẽ là canh mà thím Trương nấu Tiểu Lưu vẫn chưa về lấy. “Vâng!” Tiểu Lưu gật đầu, bước nhanh ra khỏi phòng, duỗi tay đóng cửa lại. : ` Trong phòng bệnh, ánh mắt Trình Giai phức tạp nhìn chăm chằm vào Mặc Tu Trần, trong lòng không nói ra được là cảm xúc gì, có chút hoài nghi, lại có chút chấn động, còn có một chút vui mừng thầm kín được cô ta đè nén sâu trong lòng. Cô ta cho rằng, anh hận cô ta đến chết, nhưng lại không ngờ, anh còn bảo thím Trương nấu canh cho mình. Chẳng lẽ anh áy vẫn còn có chút quan tâm đến mình sao? Cho dù là vì mình còn có giá trị sử dụng, cô ta cũng nguyện ý, chỉ cần anh vẫn còn có một chút quan tâm đến cô ta là được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]