Chương trước
Chương sau
Trong mặt Mặc Tu Trần xẹt qua một tia kinh ngạc, anh cau mày nhìn Mặc Tử Hiên: “Ông ấy nói như vậy khi nào?”
Bên cạnh, Ôn Nhiên một tay cầm điện thoại, chờ người nhận, nghi ngờ nhìn bọn họ, Mặc Tử Hiên mím môi trả lời: “Vừa nãy, khi hai người đang tiếp nhận phỏng vấn.”
“Nhiên Nhiên, em gọi điện thoại xong thì đến phòng làm việc chờ anh, anh đi một lúc sẽ quay lại.”
Lông mày của Mặc Tu Trần ngưng tụ trong chốc lát, dặn dò Ôn Nhiên một câu liền bước đi, Mặc Tử Hiên nhìn Ôn Nhiên, cũng rời đi cùng Mặc Tu Trần.
Vừa rồi, sau khi họp hội đồng quản trị xong, thông báo sau này mọi việc của tập đoàn đều sẽ do Mặc Tu Trần xử lý. Ông ấy hoàn toàn lui về phía sau, cho dù là chuyện gì, Mặc Kính Đằng đã mệt đến mức trên người xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Cuộc họp báo sau đó, ông ấy cũng bỏ lại cho Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên tiếp nhận.
“Ông ấy có nói đi du lịch ở đâu không?”
Giọng nói của Mặc Tu Trần lạnh nhạt đến mức không nghe ra được cảm xúc gì, cho dù Mặc Kính Đằng đã giao tập đoàn cho anh, anh cũng sẽ không tha thứ cho việc ông ấy muốn làm tổn thương Ôn Nhiên.
Điều anh hỏi là, Mặc Kính Đằng có nói đi du lịch ở đâu không, chứ không phải là đi cùng ai.
Mặc Tử Hiên vội vàng đến tìm anh, điều đó có nghĩa là Mặc Kính Đằng nhất định sẽ không mang theo Tiêu Văn Khanh đi du lịch cùng. Chỉ trong hai phút trước khi anh bước đến phòng nghỉ, trong lòng Mặc Tu Trần đã lóe lên rất nhiều suy đoán.
Hoài nghi lớn nhất chính là gần đây ông ấy thật sự không bình thường.
Không nói đến việc ông ấy vội vàng giao công ty cho anh, nhưng thái độ của ông ấy đối với Tiêu Văn Khanh khiến anh cảm thấy khó hiểu. Dựa vào mức độ mê luyến của Mặc Kính Đẳng dành cho Tiêu Văn Khanh, cho dù ông ấy không hỏi ý kiến bà ta về những vấn đề lớn của công ty, nhưng về vấn đề trong cuộc sống, ông ấy nhất nhất định sẽ thảo luận với bà ta.
Đi du lịch, cũng sẽ không bỏ bà ta ở lại.
Cái tên ‘Ngô Thiên Nhất’ chợt lóe lên trong đầu anh, một tia sáng xẹt qua đáy mắt anh, chẳng lẽ Ngô Thiên Nhất là của Tiêu Văn Khanh, thật sự có điều gì đó đáng xấu hỗ.
Lại trùng hợp bị Mặc Kính Đằng biết được?
“Tu Trần, sao con lại đứng ở đây?”
Mặc Tu Trần không cần thận nghĩ đến nhập tâm, bước đến bên ngoài phòng nghỉ quên giơ tay gõ cửa, đúng lúc Mặc Kính Đẳng từ bên trong đi ra, nhìn thấy anh, trên mặt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.
Sau lưng ông ấy, Tiêu Văn Khanh mặt tái mét đứng trước ghế sofa, không biết hai người họ vừa nói chuyện gì.
Mặc Tu Trần thu hồi suy nghĩ, vẻ mặt trở lại lạnh nhạt và lạnh lùng thường ngày, giọng điệu lạnh lùng nói: “Có người nào đó tới tìm con, nói ba không quan tâm đến sức khỏe của mình muốn đi du lịch, chuyện này là thật sao?”
Mặc Tử Hiên đứng phía sau anh cau mày lại, không hài lòng vì Mặc Tu Trần nói anh ta là người nào đó, nhưng có sự hiện diện của Mặc Kính Đằng, anh ta không nói gì.
Trong phòng nghỉ, sắc mặt của Tiêu Văn Khanh hơi thay đổi, trong mắt hiện lên một tia khó chịu, rất nhanh liền bình thường trở lại.
Mặc Kính Đằng gật đầu, liếc mắt nhìn Mặc Tử Hiên ở phía sau anh, đương nhiên biết người nào đó mà Mặc Tu Trần đang nói tới chính là anh ta.
“Đúng vậy, ba dự định đi du lịch.”
Ông ấy nói chuyện rất bình tĩnh, nói chậm rãi, giữa hai hàng lông mày thoáng qua một tia mệt mỏi: “Công ty giao cho con, ba rất yên tâm. Dù trước đó có xảy ra chuyện gì đi nữa, Tử Hiên cũng là em trai của con, hai con phải cùng nhau làm việc để nắm giữ công ty.”
“Ba đi một mình?”
Mặc Tu Trần không thích nghe ông ấy nói những điều này, càng không thích ông ấy đem mình dính líu đến Mặc Tử Hiên. Anh là anh, Mặc Tử Hiên là Mặc Tử Hiên. Cho dù có cùng họ Mặc, anh cũng sẽ không thừa nhận Mặc Tử Hiên là em trai của mình.
Từ em trai này, quá châm chọc.
Nếu không phải vì người em trai này, mẹ anh làm sao có thể nhảy lầu mà chết, còn bị uống thuốc gây ảo giá!
c Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của anh, Mặc Kính Đằng cảm thấy có chút tự trách, biết nói thêm nữa cũng vô ích nên không tiếp tục nói chuyện đó nữa: “Đúng vậy, ba tự đi.”
“Ba, sức khỏe ba không tốt, lại một mình đi ra ngoài. Chúng con không yên tâm, nếu ba thực sự muốn ra ngoài thư giãn, hãy để mẹ con đi cùng đi.”
Mặc Kính Đằng hừ lạnh, nói: “Bà ấy? Bà ấy quá bận, không có thời gian.”
“Mẹ?”
Vẻ mặt của Mặc Tử Hiên thay đổi, anh ta nhìn Tiêu Văn Khanh với vẻ nghỉ ngờ và thắc mắc. Bà bị làm sao vậy, có phải bà lại vì Mặc Tu Trần mà cãi nhau với ba không?
Tiêu Văn Khanh không để ý đến Mặc Tử Hiên, tiến lên trước hai bước, đi tới bên cạnh Mặc Kính Đằng, mím môi, dịu dàng nói: “Kính Đằng, hay là ông đẩy lịch trình lùi lại mấy ngày đi.
Đợi chúng ta làm xong hôn lễ của Tử Hiên và Chu Lâm rồi hãng đi.”
“Mẹ, hôn lễ nào?”
Mặc Tử Hiên bị sốc, giọng của anh ta đột ngột tăng thêm vài decibel.
Mặc Tu Trần nheo mắt lại thành một tia sắc bén, Tiêu Văn Š Khanh cư nhiên ở trong thời điểm này muốn tổ chức hôn lễ cho Mặc Tử Hiên và Chu Lâm?
Thật sự rất thú vị!
Anh không tin Chu Minh Phú bị bắt, Tiêu Văn Khanh sẽ không biết? Theo phong cách của bà ta, khi Chu Minh Phú đã đi vào bước đường cùng, bà ta không đuổi mẹ con Chu Lâm ra khỏi nhà cũ nhà họ Mặc đã là tốt lắm rồi, sao có thể tổ chức đám cưới sớm được.
Xem ra, những chuyện bản thỉu giữa bà ta và Chu Minh Phú thực sự nhiều hơn một hai chuyện rồi.
Tiêu Văn Khanh hơi tránh đi ánh mắt của Mặc Tử Hiên, cúi đầu ngăn cản không cho Mặc Tu Trần quan sát biểu hiện của mình, bà ta bình tĩnh nói: “Mấy ngày trước Chu Lâm nói với mẹ, muốn tổ chức hôn lễ sớm. Con bé sợ đến cuối năm bụng đã to lên, không thể mặc váy cưới, lúc đó lại không tổ chức đám cưới được, cũng dễ khiến thai nhỉ bị mệt.”
“Con không đồng ý!”
Mặc Tử Hiên từ chối.
Trước đây, anh ta đồng ý sẽ cưới Chu Lâm là vì áp lực của ba mẹ. Sau đó, để ngăn không cho Chu Lâm tiếp tục điều tra thân thế của Ôn Nhiên, anh ta cũng đã hứa với cô ta, đồng ý chấp nhận cô ta.
Tuy nhiên, mới mười phút trước, nhìn thấy tin tức tối hôm qua Ôn Nhiên suýt chút nữa bị Chu Minh Phú bắt cóc, lửa giận trong lòng anh ta bùng lên, hận không thể đánh Chu Minh Phú thật nặng một trận.
Làm sao có thể, cưới sớm con gái của ông ta được chứ!
“Ừm, lần này, tôi cũng ủng hộ suy nghĩ của Tử Hiên.”
Hiếm khi, Mặc Kính Đẳng thực sự ủng hộ con trai mình, thay vì ép anh ta tổ chức hôn lễ sớm như Tiêu Văn Khanh, để Chu Lâm qua cửa.
Trong mắt của Mặc Tử Hiên thoáng qua một tia ngạc nhiên, có chút kích động nhìn Mặc Kính Đằng: “Ba, cảm ơn ba đã ủng hộ con. Trước đây, con đồng ý lấy Chu Lâm vì nghĩ cô ta đã mang thai con của con, mặc dù con là người bị hãm hại, nhưng con cũng nhận rồi. Nhưng bây giờ, tin tức đã phát đi những tội ác khác nhau của Chu Minh Phú, con gái của ông ta được một người không có đạo đức như ông ta dạy dỗ, chắc chắn là không thể tốt hơn.”
“Bây giờ còn đang nghi ngờ, người tính kế con đêm đó, có phải có cả Chu Lâm hay không!”
“Tử Hiên, con đang nói nhảm nhí cái gì vậy, Chu Lâm cũng là người bị hại, sao con bé có thể tính kế con, chẳng qua con bé quá yêu con mà thôi.”
Tiêu Văn Khanh sốt sắng giải thích, thu hút ánh mắt nghi ngờ của Mặc Tử Hiên: “Mẹ, con chỉ nói là nghỉ ngờ Chu Lâm, sao mẹ lại kích động như vậy làm gì?”
“Mẹ, mẹ là sợ con vẫn cố chấp với Ôn Nhiên, không dứt ra được đoạn tình cảm đó. Cho dù lúc đó Chu Lâm và con bị tính kế mới ở bên nhau, con cũng nên buông bỏ quá khứ đi, thử đi Ệ tiếp nhận cái tốt của con bé. Giống như anh con và Ôn Nhiên, khi hai đứa chúng nó kết hôn cũng không hề yêu nhau, nhưng bây giờ không phải sống rất hạnh phúc sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.