Trong quán cà phê, Ôn Nhiên cau mày, không có trả lời ngay câu hỏi của Trình Giai, trên mặt cũng không nhìn ra bao nhiêu cảm xúc. “Cô Ôn, tôi không có ý gì khác. Tôi chỉ muốn biết cô Ôn có thực sự thích cậu Mặc, hay cô coi hôn nhân như một cuộc giao dịch. Nếu là câu trước, tôi có thể nói với cô những gì tôi biết mà không cần giữ lại. Nếu là câu sau, xin hãy tha thứ cho tôi vì đã không thể nói với cô.” Theo quan điểm của Trình Giai, sự do dự của Ôn Nhiên hẳn là vì cô không có tình cảm với Mặc Tu Trần. Những suy đoán trước đây của cô ta đều đúng, Ôn Nhiên cưới Mặc Tu Trần chỉ để bảo vệ công ty nhà mình. Sao cô có thể trong thời gian ngắn mà đã yêu Mặc Tu Trần chứ. “Câu hỏi này dường như không liên quan gì đến những gì cô muốn nói. Khi cô gọi cho tôi, cô không nói có những điều kiện như vậy. Tôi là vợ của Tu Trần, việc của anh ấy chính là việc của tôi. Cô không cần phải lo lắng, cô hoàn toàn có thể nói cho tôi biết.” Ôn Nhiên nhìn thẳng vào Trình Giai, trong lòng tự hỏi, nếu cô nói yêu Mặc Tu Trần thì cô ta sẽ nói thế nào. Cô đột nhiên cảm thấy buồn cười, Trình Giai là một người ngoài cuộc, hỏi cô có yêu chồng cô hay không, cô có yêu hay không yêu thì liên quan gì đến cô ta. Cô nói yêu, đổi lại là cô ta sẽ ghen nhiều hơn, đó là chưa kể bản thân cô cũng chưa hình dung ra được cảm giác của mình có phải là thích và yêu Mặc Tu Trần hay không. Cho dù là có, cô cũng không cần phải giải thích với Trình Giai. Ôn Nhiên không biệt, có người ở đâu dây bên kia vì sự né tránh của cô mà thấy mắt mát. Nếu là ngày thường, Trình Giai sẽ phát cáu, nói đúng ra cô ta không nên lợi dụng Mặc Tu Trần, nhưng vào lúc này, Trình Giai không hề bị kích động mà vẫn duy trì vẻ mặt vừa rồi. Nếu không có dấu vết của sự tức giận nói sau lưng cô, Ôn Nhiên sẽ rất ngạc nhiên. “Cô Ôn, tôi biết cô không thể trong thời gian ngắn như vậy mà yêu cậu Mặc được. Cô và cậu Mặc kết hôn được hơn một tháng, tính đi tính lại, còn không bằng thời gian cô và Mặc Tử Hiên ở bên nhau.” Trên môi Ôn Nhiên nở một nụ cười, cô chỉ đơn giản dựa lưng vào ghế, nhàn nhạt nhìn Trình Giai, chờ cô ta nói tiếp. Cô càng cư xử như vậy, Trình Giai càng tức giận và ghen tuông. Cô ta cảm thấy Ôn Nhiên không xứng với tình yêu của Mặc Tu Trần, người phụ nữ ở bên cạnh Mặc Tu Trần lẽ ra phải là cô ta, người yêu anh suốt tám năm. Từ tám năm trước, cô ta đứng từ xa đã nhìn Mặc Tu Trần, trái tim cô ta vì thế mà rơi vào. Trong những năm này, nếu không phải Tiêu Văn Khanh nói thời gian chưa đủ chín muùồi, thì cô ta đã xuất hiện trước mặt Mặc Tu Trần từ lâu rồi, đâu cần chờ đến lúc anh tìm được cô ta. “Nếu tôi đoán không lầm, trong lòng cô có lẽ chưa hoàn toàn buông bỏ Mặc Tử Hiên đúng chứ.” Trình Giai kiên định nhìn chằm chằm vào Ôn Nhiên, cố gắng nhìn ra điều gì đó từ khuôn mặt thanh tú của cô, đáng tiêc là sắc mặt của Ôn Nhiên vẫn bình tĩnh, tâm trạng không có gì thay đổi, cô ta tức giận nói: “Cô Ôn, chuyện của Mặc Tử Hiên và Chu Lâm lúc đó, không phải là anh ta phản bội cô, mà là anh ta đã bị người khác hãm hại.” Ôn Nhiên cười nhạt: “Việc của anh ta không liên quan gì đến tôi.” Trình Giai cau mày, cảm thấy Ôn Nhiên người phụ nữ này thật sự rất đáng ghét, nói gì cũng không động, mím môi hung hăng nói: “Cô không muốn biết ai đã hãm hại Mặc Tử Hiên lên giường với Chu Lâm, kết thúc mối quan hệ với cô sao?” “Không muốn biết!” Ôn Nhiên không nhìn Trình Giai, mà nhìn xuống nước trong cốc. “E rằng cô Ôn sợ biết chuyện đó sẽ cảm thấy có lỗi với Mặc Tử Hiên, hoặc là sợ tôi biết cô quan tâm anh ta. Cô yên tâm đi, tôi không có ý gì khác, nhưng tôi không muốn trong lòng cô Ôn thích một người đàn ông, nhưng cô lại ở bên một người đàn ông khác. Nếu cô thích Mặc Tử Hiên, tôi có thể giúp cô và anh ta quay lại.” Lời nói của Trình Giai rất chân thành, chỉ cần Ôn Nhiên và Mặc Tu Trần ở bên nhau, cô ta sẽ có cơ hội có được Mặc Tu Trần. “Cô Ôn, trên thực tế, người muốn chia cắt cô và Mặc Tử Hiên là Tiêu Văn Khanh.” Trình Giai nói liên tục, không tin Ôn Nhiên sẽ không bị dụ. , Cô ta một mình tìm Ôn Nhiên, là muôn lay động cô, nhưng lại không ngờ, giờ phút này Mặc Tu Trần đã nghe được hết những gì cô ta nói, không sót một lời. “Nếu cô tìm gặp tôi chỉ để nói những chuyện nhàm chán này, thì tôi không cần phải lãng phí thời gian ở đây nữa. Trong xưởng dược còn rất nhiều việc, tôi phải quay về xử lý.” Ôn Nhiên không có tâm trạng nghe Trình Giai nói những thứ vô nghĩa này, cô biết rất rõ mục đích của cô ta, nói xong liền đứng dậy rời đi. “Cô Ôn, nếu tôi nói người khiến Mặc Tử Hiên và Chu Lâm lên giường cùng nhau không chỉ có Tiêu Văn Khanh, mà còn có cậu Mặc, cô sẽ không tin phải không?” Ôn Nhiên vừa quay đầu đi, nghe vậy liền dừng lại. Phía sau, giọng nói của Trình Giai như một nhát búa nặng nề đập vào tim: “Tôi biết cô sẽ không tin, nhưng sự thật chính là như vậy. Mặc Tử Hiên có thể không ưu tú bằng cậu Mặc, nhưng tình cảm anh ta dành cho cô là thật.” “Lúc đầu, khi gia đình cô xảy ra chuyện, Tiêu Văn Khanh sợ cô sẽ làm liên lụy đến Mặc Tử Hiên, vốn dĩ muốn Chu Lâm hạ thuốc cô. Nhưng không biết tại sao cậu Mặc lại biết, cuối cùng đã thuyết phục được Chu Lâm, hãm hại Mặc Tử Hiên.” “Cậu Mặc làm vậy không phải để giúp cô mà là khiến cô bỏ rơi Mặc Tử Hiên để lấy anh ấy. Anh ấy luôn hận Tiêu Văn Khanh vì đã giết mẹ anh ấy, hận Mặc Tử Hiên đã cướp đi gia đình và hạnh phúc của anh ấy. Anh ấy kết hôn với cô cũng chăng qua vì cô là người phụ nữ mà Mặc Tử Hiên vô cùng yêu thương mà thôi. Anh ấy đối xử tốt với cô cũng chỉ vì muốn cô yêu anh ấy, nhìn Mặc Tử Hiên thống khổ.” Ôn Nhiên quay đầu lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trình Gia: “Cô cho rằng tôi sẽ tin lời cô nói sao?” Trình Giai cười nhạt, nhìn Ôn Nhiên cuối cùng cũng thay đổi tâm trạng, cô ta cũng không khó chịu nữa, vui vẻ nói: “Cô biết những gì tôi nói là sự thật, nhưng cô không dám thuyết phục bản thân mình tin. Cô Ôn, trước kia cô và cậu Mặc không quen biết, cũng sẽ không phải là cậu Mặc yêu thầm cô đúng không. Người anh ấy thích và nhớ mãi không quên là cô gái đã cứu anh ấy năm đó, chứ không phải là cô!” Ôn Nhiên biết mình không nên tin lời Trình Giai nói. Cô biết cô ta muốn gây chia rẽ mối quan hệ của cô và Mặc Tu Trần, nhưng cô vẫn có chút để ý, giống như lần trước ở bệnh viện Khang Ninh. Có một điều mà Trình Giai nói là sự thật, đó là, những năm này Mặc Tu Trần luôn nhớ mãi cô gái đã cứu anh năm đó, khi hai người kết hôn, anh không thích cô. Tuy nhiên, ngay cả khi cảm thấy khó chịu, cô cũng không muốn để lộ ra, khiến Trình Giai đắc ý, Trình Giai càng muốn nhìn thấy cô buồn, cô càng muốn cư xử bình tĩnh, cô nhún vai thờ ơ, “Thế thì đã sao, Mặc Tu Trần yêu tôi hay không thì bây giờ anh ấy cũng là chồng của Ôn Nhiên tôi. Nếu cô thật sự là cô gái đã cứu anh ấy năm đó thì cô còn có chút hy vọng, nhưng đáng tiếc cô không phải.” _ TƯỜNG Nói đên đây, Ôn Nhiên nở nụ cười giêu cợt, nhìn thây sắc mặt Trình Giai thay đổi, cô lạnh lùng cảnh cáo: “Trình Giai, đừng tưởng rằng tối hôm qua cô đã thú nhận thân phận của mình thì Tu Trần sẽ đối xử khác với cô, càng đừng nghĩ đến việc có ý với anh ấy. Chỉ cần một ngày Ôn Nhiên tôi còn ở, tuyệt đối sẽ không để cô cướp chồng tôi đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]