Mặc Tu Trân hừ lạnh một tiêng, “Bà ta không sợ tôi thật sự tìm được cô gái năm đó sao?” Trình Giai cắn chặt môi, có chút ngập ngừng trả lời: “Tiêu Văn Khanh nói, cô gái năm đó đã chết rồi.” Nghe vậy, sắc mặt của Mặc Tu Trần đột nhiên thay đổi, ánh mắt nhìn Trình Giai sắc như dao, Ôn Nhiên ở bên cạnh cũng giật mình, nhìn chằm chằm Trình Giai. “Tại sao bà ta lại chắc chắn như vậy?” Câu hỏi vẫn là Ôn Nhiên hỏi, cô cảm nhận được bàn tay của Mặc Tu Trần hơi cứng lại. “Chuyện này tôi không biết, nhưng giọng điệu của Tiêu Văn Khanh rất chắc chắn. Có lẽ bà ta sẽ không nói dối, nếu không, bà ta cũng sẽ không để tôi đợi mười năm mới lộ diện.” Trong mắt Trình Giai lóe lên chút mù mịt, ngược lại là cô ta không nói dối, Tiêu Văn Khanh không nói cho cô ta biết tất cả mọi thứ, có một số chuyện được bà ta giấu kín. Trong mắt Tiêu Văn Khanh, cô ta chỉ là một quân cờ dùng để làm mê hoặc Mặc Tu Trần. Trình Giai không chỉ phù hợp có nót ruồi trên cằm như cô gái mà Mặc Tu Trần đang tìm kiếm, cô ta còn xinh đẹp, thân hình đẹp. Có quan hệ của Tiêu Văn Khanh nên cô ta được học cao hơn và còn tham gia một số lớp học năng khiếu của người nỗi tiếng. Ngay cả cách quyến rũ đàn ông, Trình Giai cũng biết. Tiêu Văn Khanh tính đi tính lại, nhưng lại không tính được Mặc Tu Trần sẽ yêu Ôn Nhiên ngay từ cái nhìn đầu tiên, còn đột ngột kết hôn với cô. Tâm trạng của Mặc Tu Trần có chút phức tạp, anh biết, khi Trình Giai lựa chọn thú nhận, cô ta sẽ không còn giấu diếm anh chuyện quan trọng như vậy nữa. Anh có thể phân biệt lời cô ta nói là thật hay giả. Tiêu Văn Khanh chắc chắn cô gái đã cứu anh năm đó không còn nữa, vậy điều đó có nghĩa, cô gái đó đã bị người phụ nữ độc ác như Tiêu Văn Khanh hại chết. Ôn Nhiên cảm nhận được hơi lạnh toát ra từ trong cơ thể của Mặc Tu Trần, trái tim cô thắt lại, bàn tay nhỏ bé đang che mu bàn tay anh lặng lẽ tăng thêm sức lực, không nói gì, nhưng cô nhìn anh bằng ánh mắt quan tâm. Trình Giai cũng cảm nhận được không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo, đáy mắt hiện lên một tia hoảng sợ, cô ta ngậm chặt miệng, không dám nói thêm nữa. Nhất thời bầu không khí trong xe ngưng trệ. Một lúc sau, Mặc Tu Trần lạnh giọng nói: “Ngoại trừ chuyện này ra, cô biết cái gì?” Trong điện thoại Trình Giai đã đề cập đến mẹ của anh, điều này cho thấy cô ta biết rất nhiều điều. Trình Giai không nói ngay với anh, mà rụt rè nói: “Cậu Mặc, tôi không cố ý nói dối anh. Thật sự, ngay từ đầu tôi đã muốn nói với anh rồi, nhưng không có cơ hội thích hợp, anh có thể tha thứ cho tôi được không?” Mặc Tu Trần dùng ánh mắt lạnh lùng bắn về phía cô ta, Trình Giai run rấy, lập tức thú nhận: “Về chuyện của mẹ anh là tôi tình cờ nghe được Tiêu Văn Khanh nói về nó. Hồi đó, mẹ anh đã bị bà ta và một người đàn ông họ Ngô hại chết.” Ngô Thiên Nhát! Người đàn ông mà gần đây Mặc Tu Trần mới tra ra. Một mình Tiêu Văn Khanh không có bản lĩnh lớn như vậy, những năm qua, những chuyện mà bà ta làm không thể thiếu sự giúp đỡ của Ngô Thiên Nhất. “Nguyên nhân khiến mẹ anh nhảy lầu là do bà ấy đã uống một loại thuốc khiến người ta mắt trí, hình như loại thuốc đó là do người đàn ông họ Ngô cung cấp. Tôi vẫn luôn muốn tìm hiểu thêm nội tình bên trong để lấy được chứng cứ Tiêu Văn Khanh hại chết mẹ của anh, nhưng Tiêu Văn Khanh quá cần thận. Nhưng mà anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tiếp tục có gắng.” Câu cuối cùng Trình Giai nói có chút khẩn thiết, rõ ràng là đang thể hiện rõ thái độ, nói với Mặc Tu Trần, bản thân cô ta vẫn còn có ích. Cô ta hy vọng Mặc Tu Trần sẽ nghĩ mình còn có ích, tha thứ cho những lỗi lầm trước đây. Cô ta đã nói cho anh biết hai chuyện quan trọng này, nhưng vẫn còn giữ lại một chút, dự định sau này sẽ nói với anh từng chút một. Bầu không khí trong xe lại rơi vào im lặng đến ngột ngạt. : Mặc Tu Trân không nói chuyện, Trình Giai cũng không tiêp tục nói nữa. Nhìn thấy khuôn mặt tuần tú không cảm xúc của Mặc Tu Trần, trái tim của Ôn Nhiên như bị một bàn tay to vô hình nắm chặt, cô thậm chí không tìm được lời nào để an ủi anh. Anh nhát định đang nhớ lại cảnh mẹ anh nhảy lầu ở trước mặt anh, không thể nhìn thấy quá nhiều thay đổi trong biểu cảm trên khuôn mặt của anh, nhưng tay đang nắm bàn tay cô rất cứng. Cơ thể anh cũng cứng đờ. Những ký ức tàn nhẫn và kéo dài đó là điều anh không muốn nhớ, cũng là điều anh không muốn quên. Thật lâu sau, Ôn Nhiên quay đầu nhìn Trình Giai ở hàng ghế sau, giọng nói lạnh lùng phá tan sự ngột ngạt trong xe, “Cô về trước đi.” Có lẽ Trình Giai nhìn ra được biểu hiện của Mặc Tu Trần, không ngờ lại nghe theo sự sắp xếp của Ôn Nhiên, gật đầu nói nhỏ: “Cậu Mặc, vậy tôi đi trước.” Không đợi Mặc Tu Trần trả lời, Trình Giai đã mở cửa bước xuống xe, hai phút sau, bóng lưng của cô ta đã biến mắt trong bãi đậu xe. Bên trong xe, Ôn Nhiên lo lắng nhìn Mặc Tu Trần, nhẹ nhàng gọi tên anh: “Tu Trần!” “Anh không saol” Ệ Mặc Tu Trân thâm hít một hơi, cái lạnh băng sâu trong mắt anh từ từ rút đi, anh không muốn Ôn Nhiên phải lo lắng cho mình. Khi đó anh còn là một đứa trẻ, anh đã có thể sống sót sau cái bóng ma tàn nhẫn mà mẹ anh ở trước mắt anh nhảy lầu, thì hiện tại, anh đương nhiên có thể chịu được. Anh càng nói không sao, Ôn Nhiên càng cảm thấy đau lòng vì anh, cô mím môi nói: “Cho dù xảy ra chuyện gì, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.” Đây là lời hứa của cô. Có thể cô không nói cô thích anh, hay thậm chí trực tiếp nói yêu anh, nhưng điều này khiến Mặc Tu Trần cảm động hơn cả những lời ngọt ngào đó. Giọng nói nhẹ nhàng của cô giống như có dòng điện ấm áp chạy qua trái tim anh, buồn bực trong lòng được sự ấm áp đó quét sạch, trong mắt anh hiện lên một tia nóng bỏng nhìn chằm chằm vào cô. Tay anh dùng chút lực, Ôn Nhiên nhào về phía anh, anh thuận theo tình thế giữ đầu cô, cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng manh của cô. Thân thể Ôn Nhiên cứng đờ, hơi thở nam tính mạnh mẽ nóng bỏng phả vào mũi, trong đầu nhát thời trống rỗng. Môi của người đàn ông lăn lộn trên môi cô một cách nặng nề, như thể dùng cách này để giải tỏa cảm xúc của mình, trái tim cô thắt lại, cô mở cái miệng nhỏ nhắn, không chút suy nghĩ đáp lại nụ hôn của anh. Bên ngoài xe, gió thỏi lồng lộng, cái lạnh dữ dội. Bên trong xe không khí ám muội, nhiệt độ tăng dần đều, cuối cùng Mặc Tu Trần mạnh mẽ đè nén một ý nghĩ nào đó, buông Ôn Nhiên ra, giọng nói lắp đầy đôi môi mỏng: “Nhiên Nhiên, chúng ta về nhà!” Trái tim Ôn Nhiên đập như sắm, vừa rồi cô thật sự sợ Mặc Tu Trần sẽ không dừng lại. Nhẹ nhàng kéo quần áo, cô ngồi thẳng lưng, thắt dây an toàn. x~k* Dọc theo đường đi, Mặc Tu Trần lái xe rất nhanh. Kỹ năng lái xe của anh rất tốt, xe chạy nhanh nhưng ổn định, Ôn Nhiên im lặng ngồi ở ghế phụ, không nói chuyện, không khí trong xe ấm áp và yên tĩnh. Về đến nhà, Mặc Tu Trần dẫn Ôn Nhiên lên lầu, vừa vào phòng ngủ chính, anh nóng lòng kéo cô vào lòng, cúi đầu, hôn thật mạnh… Hơn một giò sau. Ôn Nhiên mệt mỏi dựa vào đầu giường, trên cổ lộ ra dấu vết hồng hào bên ngoài bộ đồ ngủ rộng rãi, từ cánh mũi hít thở không thông, còn phảng phất mùi vị yêu sau cuộc hoan ái. “Nhiên Nhiên, em có đói không, anh đi làm gì cho em ăn nhé.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]