Chương trước
Chương sau
Ôn Nhiên gật đầu, giữa đôi lông mày ngái ngủ hiện lên một nụ cười, trong ánh đèn êm dịu, cô dịu dàng hỏi: “Máy giờ rồi? Anh ăn tối chưa?”
Nghe được những lời quan tâm của cô, Mặc Tu Trần cảm thấy trong lòng ấm áp, nhẹ nhàng đáp: “Anh ở bên ngoài ăn một chút rồi, bây giờ em có buồn ngủ không, nếu em không buồn ngủ thì nói chuyện với anh.”
Giọng điệu của Mặc Tu Trần bình tĩnh, nhưng khi nghe đến bên tai Ôn Nhiên, tim cô như thắt lại, không biết tại sao lại có cảm xúc như vậy, cô nhìn đôi lông mày cau nhẹ của anh, có vẻ khó chịu và mâu thuẫn.
Cô mỉm cười nhẹ, đáp “được”, chống hai tay ngồi dậy.
Mặc Tu Trần vươn một tay đỡ lấy thân thể cô, đỡ cô ngồi dậy dựa vào giường, cầm một cái gối làm đệm lưng cho cô, không ôm cô vào lòng như mọi khi.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người cùng với hương sữa tắm đã đuổi hết mùi nước hoa còn sót lại trong không khí, cô khẽ mím môi, chủ động nói: “Vừa nãy ở trong điện thoại anh đã nói, Trình Giai vì anh mà bị thương, ngày mai em cũng sẽ đến bệnh viện thăm cô ấy nhé.”
Cô không hỏi tại sao Trình Giai bị thương, mà là nhắc đến muốn đến bệnh viện thăm, ngoại trừ hành động ngoài ý muốn của Mặc Tu Trần, cô vẫn cảm thấy có chút mất mát.
Anh cảm thầy Ôn Nhiên không hỏi là vì cô không quan tâm.
Trong đáy mắt anh hiện lên một màu đen tối, cuộc hôn nhân của họ không có tình cảm, trong thời gian này, cô không thể quan tâm anh như anh quan tâm cô.
Dù anh biết điều đó nhưng vẫn cảm thấy hụt hãng, tim như bị vật gì đó đột ngột chặn lại, cảm thấy khó chịu vô cùng.
“Không tiện sao?”
Ôn Nhiên nhìn thấy lông mày cau lại của anh, sắc mặt không tốt cho lắm, trong lòng chùng xuống, có lẽ Trình Giai không muốn nhìn thấy cô, cô im lặng kéo khóe miệng nở một nụ cười xa xăm: “Nếu không tiện thì bỏ đi, ba mẹ cô ấy không ở đây, thời gian này cứ để cho thím Trương nấu một ít súp mang đến…
Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Tu Trần càng lúc càng cứng, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng rắn chắc.
Cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng trong hơi thở của anh, Ôn Nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn anh.
Hai mắt đối diện nhau, một bên sâu như biển, một bên trong veo nghỉ hoặc.
Dòng không khí chuyển động giữa hai người dường như lập tức bị ngưng trệ.
Tim Ôn Nhiên thắt lại, đầu lọc lại những gì mình vừa nói, rốt cuộc là sai câu nào, tại sao trông anh lại tức giận.
Không phải anh bảo cô nói chuyện với anh à? Sao lại chẳng thấy anh nói câu nào thế, những gì cô nói hình như đâu có sai?
Hơi thở của Mặc Tu Trần có chút nặng nè, còn có lạnh lẽo.
Vẻ mặt sâu thẳm như biển, trong nháy mắt không thể nhìn thấy đáy.
Thật lâu sau, anh mới khẽ mở môi, chán nản gọi tên cô: “Ôn Nhiên!”
Ôn Nhiên míim chặt môi, hai tiếng ‘Ôn Nhiên” này, vang lên bên tai cô thật chói tai mà không thể giải thích được.
Giọng nói anh xa lạ và xa cách, hình như từ đêm đó hai người ở bên nhau, anh đã không gọi cả họ tên cô nữa.
Khi anh gọi cô là ‘Nhiên Nhiên, nốt nhạc quấn lấy đầu lưỡi, tràn ra bờ môi mỏng, luôn trầm thấp từ tính, rất dễ nghe.
Đột nhiên anh gọi tên đầy đủ của cô, cô lại có chút không quen, nhưng đó chỉ là cảm xúc thoáng qua, trên mặt cũng không biểu lộ ra ngoài.
“Còn nhớ lần trước anh đã nói gì với em không?”
Mặc Tu Trần nhìn thẳng vào đáy mắt cô, không dễ để cô thoát khỏi ánh mắt của anh.
Ôn Nhiên ngây người chớp mắt, suy nghĩ nhanh chóng, câu anh hỏi, rốt cuộc là câu nào.
Mặc Tu Trần cũng không có ý định đợi cô nghĩ ra, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, giọng nói càng lúc càng trầm: “Anh nói, em phải nhớ rõ thân phận của mình, em là mợ chủ lớn của nhà họ Mặc, là vợ của Mặc Tu Trần anh.”
Trong mắt Ôn Nhiên hiện lên một tia kỳ lạ, cô mở miệng muốn giải thích, nhưng Mặc Tu Trần không cho cô cơ hội nói chuyện, lại nói: “Bất kể người phụ nữ nào thèm muốn chồng em, em cũng không thể nhượng bộ.”
“Ý em không phải vậy.”
Ôn Nhiên yếu ớt giải thích, cô chỉ không muốn hành động như một người phụ nữ ghen tuông, ngoài ra cô không muốn làm anh khó xử. Khi còn nhỏ Trình Giai đã cứu anh ấy một lần, hôm nay cô ta đã đẩy anh ra, bản thân lại bị thương. Mặc dù cô cảm thấy không thoải mái nhưng vẫn tự nhủ mình phải rộng lượng.
“Vậy ý em là gì?”
Mặc Tu Trần nhìn cô thật sâu.
Dưới cái nhìn của anh, Ôn Nhiên cảm thấy bị áp chế vô cùng, sau khi suy nghĩ xong, cô thẳng thừng nói: “Lần trước anh nói, anh thích Trình Giai. Em cảm thấy, cho dù hôm nay cô ấy lại cứu anh một lần nữa, anh cũng sẽ không lấy thân báo đáp.”
“Vậy vừa nãy em nói có tiện hay không là có ý gì?”
Mặc Tu Trần hung hăng hỏi, anh hy vọng Ôn Nhiên sẽ ghen tuông như những người phụ nữ khác, hy vọng cô sẽ cảnh giác với những người phụ nữ đến gần anh, cuối cùng anh hy vọng cô sẽ sớm yêu anh, ôm chặt lấy anh không buông.
“Em sợ Trình Giai không muốn nhìn thấy em, cô ấy vừa bị thương vì anh. Em không thể không cảm kích, ngược lại đi kích thích cô ấy. Nếu cô ấy không muốn nhìn thấy em, em không thể đến bệnh viện thăm cô ấy.”
“Em không sợ cô ấy vì cứu anh mà sẽ đưa ra bất kỳ yêu cầu quá đáng nào sao?”
Khóe miệng Mặc Tu Trần gợi lên một đường vòng cung quyến rũ, trong ánh đèn mờ ảo mang theo chút lạnh lùng cùng giễu cợt, hai ngày nay tâm tình của anh không được tốt, chiều nay lại xảy ra chuyện như thế này…
Anh luôn có thể phủ nhận cô bé cứu anh không phải là Trình Giai, nhưng lần này anh không thể phủ nhận cô ta đã bị thương là vì đầy anh ra, cho dù anh lạnh lùng vô tình thì cũng là người, không phải cây cỏ!
Ôn Nhiên bỏ qua nỗi buồn trong lòng vì những lời chế giễu của anh, nở một nụ cười, không trả lời mà hỏi: “Nếu cô ấy đưa ra yêu cầu quá đáng, anh có đồng ý không?”
Mặc Tu Trần nhíu mày, là câu hỏi anh hỏi cô, sao cô lại hỏi ngược lại.
“Vậy thì phải xem em làm thế nào rồi!”
Đối mặt với nụ cười dịu dàng của cô, anh không những không cảm thấy vui vẻ mà còn tức giận hơn.
Nụ cười trên mặt Ôn Nhiên vì câu nói của anh mà đông cứng lại, cuộc hôn nhân của cô với anh vốn dĩ chỉ là thỏa thuận, cô đáp ứng sẽ cố gắng làm một người vợ tốt, nhưng quyền chủ động lại nằm trong tay anh.
Cho dù bây giờ hai người đã thật sự là vợ chồng, anh đối xử tốt với cô, nhưng cô sẽ không bao giờ quên rằng sự kết hợp của hai người là không có tình cảm, anh cũng chưa bao giờ nói anh thích cô hay bất cứ điều gì như vậy.
Cô hơi nheo mắt lại, tránh đi ánh mắt sắc bén của anh, nhẹ giọng nói: “Em sẽ cố gắng hết sức.”
Khuôn mặt điển trai của Mặc Tu Trần thay đổi vài lần, nhiều năm qua, anh vốn quen kiểm soát tình hình chung, anh rất không hài lòng với câu trả lời của Ôn Nhiên. Sự phiền muộn tích tụ trong lòng khiến khí chất của anh dày hơn, anh không muốn muốn cô nói chuyện như này nữa. Anh liền ôm lấy đầu cô, cúi đầu hôn lên đôi môi dịu dàng của cô như vũ bão.
Hơi thở nóng bỏng cùng nụ hôn mạnh mẽ và bá đạo khiến trái tim Ôn Nhiên run lên, cô kinh ngạc mở to mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú ngay trước mắt, nét mặt của anh vẫn cứng ngắc và lạnh lùng. Sự thô lỗ cắn mút của anh cho thấy anh không vui, đôi môi của cô quá mềm không thể chịu được sự thô lỗ của anh, dưới cơn đau, cô vô thức đẩy anh ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.