“Tối hôm qua khi em và Tiểu Tiểu ăn cơm trong nhà hàng, em bị đánh thuốc mê, em không biết mình đã hôn mê bao lâu, khi tỉnh lại đã ở trên xe. Bọn họ đưa em lên núi, khi xuống xe, em đã dùng lời dạy lúc trước của anh làm kỹ thuật phòng thân, khiến đối thủ bị thương bằng một cú đá, em nhảy ra khỏi xe liền bỏ chạy.”
Trong giọng điệu bình tĩnh của Ôn Nhiên không nghe ra được chút sợ hãi hay hoảng sợ nào. Giống như cô đang kể chuyện của người khác, nhưng Ôn Cẩm nghe lại như bị một nhát dao sắc nhọn đâm vào tim.
“Trời tối quá, những người đó lại đuổi theo em. Em không biết thế nào mà lại chạy đến mép vực, không còn đường nào khác nên em đã nhảy xuống.”
Nhìn thấy sắc mặt Ôn Cẩm đột nhiên tái nhợt, Ôn Nhiên vội vàng giải thích: “Núi đó không cao, cho dù em có nhảy xuống cũng không nhất định sẽ chết. Hơn nữa, ông trời luôn chiếu cố em, em bị vướng vào một cây, nó đã cứu em lại. Sau đó Mặc Tu Trần đến, giải cứu em đang bị treo trên cây. Anh à, anh đừng lo lắng, ngoại trừ vết sẹo trên mặt và một chút vết thương trên cánh tay, những thứ khác em đều ổn cả.”
“Điều quan trọng nhất đối với một cô gái là khuôn mặt. Vết sẹo của em sẽ không thể lành trong ngày một ngày hai.”
Ôn Cẩm biết Ôn Nhiên đang giả vờ thoải mái, không muốn anh lo lắng, mọi phiền muộn của anh đều dồn nén ở đáy lòng, không hề bộc lộ ra ngoài, vẻ mặt ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-truoc-yeu-sau-mac-thieu-sung-vo-thanh-nghien/620350/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.