“Ừ, chỉ cần em trở về, anh sẽ không tự trách nữa.”
Giọng nói của Ôn Cẩm ngay lập tức làm tan biến sự phiền muộn và những cảm xúc khác, đến nhẹ nhàng và thư thái.
Hai anh em lại nói chuyện phiếm, sau khi cúp máy, trong mắt Ôn Cẩm lóe lên tia lạnh lùng, bấm một dãy số.
“Alo, cậu chủ Ôn, có gì phân phó a?”
Điện thoại reo vài lần rồi được nhấc máy, một giọng nói trong trẻo truyền đến.
“Nói với bạn của cậu, cho dù anh ta dùng phương pháp gì, cũng phải làm cho những người làm hại em gái tôi nói ra người sai khiến chúng. Ngoài ra, sáng nay cậu có thời gian thì đến bệnh viện một chuyến.”
Giọng điệu của Ôn Cẩm lạnh lùng, nét mặt tuấn tú nghiêm nghị, hơi thở lạnh lẽo bao trùm lấy anh ấy.
“Được, bây giờ tôi đang ở bên ngoài làm nhiệm vụ, buổi trưa tôi sẽ tới gặp anh.”
***
Thành phố F, khách sạn.
Bạch Tiểu Tiểu dùng ánh mắt mơ hồ nhìn chằm chằm những quả dâu tây trên cổ Ôn Nhiên, mập mờ hỏi: “Nhiên Nhiên, tối hôm qua cậu và Mặc Tu Trần đã làm mấy lần?”
Ôn Nhiên bị cô ấy nhìn chằm chằm thật sự không tự nhiên, khi cô ấy hỏi như vậy, hình ảnh tối hôm qua sau khi trở về khách sạn lại hiện lên trong đầu cô. Sự điên cuồng kịch liệt của Mặc Tu Trần, lúc còn ở trên núi, cô vì hiệu quả của thuốc mà ý thức mê loạn, cô chỉ nhớ được từng mảnh rải rác. Nhưng sau khi về khách sạn, những hình ảnh kia đã khắc sâu vào trong tâm trí cô.
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-truoc-yeu-sau-mac-thieu-sung-vo-thanh-nghien/620348/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.