Mặc Tu Trần nhẹ giọng nói: “Anh sát trùng cho em trước, xuống núi rồi sẽ đến bệnh viện nhé.”
“Vết thương không quá sâu, chỉ cần sát trùng, bôi một ít thuốc là được, không cần đến bệnh viện đâu.” Bây giờ đã là sáng sớm, Ôn Nhiên cảm thấy đi bệnh viện thật rắc rối.
Mặc Tu Trần khẽ cau mày, ánh mắt dừng lại ở vết thương trên má trái của cô, giọng điệu kiên định: “Không được, phải đến bệnh viện. Nếu trên mặt để lại sẹo thì sẽ không tốt đâu.”
Ôn Nhiên không nói lời nào, bởi vì khi tăm bông nhúng i-ốt của anh chạm vào vết thương của cô, một cơn đau đột nhiên ập đến, cô bất giác mím chặt môi nhíu mày.
“Đừng cắn môi nữa, em đã cắn nát nó rồi.”
Mặc Tu Trần nhìn thấy ánh mắt đau đớn của cô, lông mày anh tuấn ngưng tụ lại, ngón tay anh vươn về phía môi cô.
Ngón tay ấm áp chạm vào môi khiến tim Ôn Nhiên run lên, động tác cắn môi đột nhiên buông lỏng.
Tiếp theo, cho dù có đau đến mức nào, cô cũng không dám cắn môi nữa, chỉ là âm thầm chịu đựng, động tác của Mặc Tu Trần cố hết sức nhẹ nhàng, mặc dù anh không phải là bác sĩ, nhưng anh thường xuyên qua lại với bác sĩ tài giỏi Cố Khải, đối với việc băng bó vết thương anh vẫn rất thành thạo.
Mười phút sau khi bôi thuốc, anh xử lý xong vết thương cho Ôn Nhiên, cất hộp thuốc đi, chuẩn bị khởi động xe, Ôn Nhiên nhẹ giọng hỏi: “Chuyện tối nay, anh em có biết không?”
Bàn tay to của Mặc Tu Trần vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-truoc-yeu-sau-mac-thieu-sung-vo-thanh-nghien/620345/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.