Trình Giai lên tiếng cắt đứt cuộc nói chuyện của Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên, đồng thời cũng cất đút việc minh phải đứng giữa làm kẻ ghen tị tình cảm ấm áp và ngọt ngào giữa hai người. Ánh mắt thâm thúy của Mặc Tu Trần thay đổi, Ôn Nhiên nghe thấy tiếng thi ngẩng đầu nhìn về phía cô ta, đáp lại ánh mất của Trinh Giai, gương mặt cô lộ vẻ kinh ngạc, giống như lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của cô ta, giọng nói có phần hơi ngạc nhiên: “Hóa ra là cô Trình cũng có mặt ở đây!” Trinh Giai nhoẻn miệng cười, chỉ hộp cơm đặt trên bản trà, nỏi: “Hôm nay là sinh nhật của tổng giám đốc Mặc, tôi không có quả gi cả vi thế chuẩn bị cho anh ấy một vài món ăn mà anh ấy thích. Vừa rồi tôi còn hỏi không biết tổng giám đốc Mặc có muốn gọi điện cho cô Ôn không đấy.” Biểu cảm ngạc nhiên trên khuôn mặt của Ôn Nhiên cũng không hề giảm đi, ảnh mất liếc nhìn hộp cơm trên bàn trà, nói với Mặc Tu Trần: “Nếu cô Trình đã làm đồ ăn cho anh rồi thi sao anh lại không gọi điện cho em một tiếng.” Mặc Tu Trần cau mày, nhận lấy hộp cơm trong tay cô, nhẹ nhàng giải thích: “Vừa rồi anh có nói Trình Giai cứ để cơm ở lại đây cũng được, lát nữa anh sẽ cho người mang xuống phòng ăn cho mọi người ăn thêm. Không phải em muốn cho anh thử đồ ăn của em sao, trước tiên để anh xem xem mùi vị thế nào.” Ánh mất Trinh Giai lộ ra vẻ đau khổ, nụ cười trên mật cứng đờ lại, nhìn một tay Mặc Tu Trần cầm lấy hộp cơm, tay còn lại nằm tay Ôn Nhiên kéo cô đi về phía ghế salon. Lúc ảnh mắt cô ta nhìn về phía hai bàn tay đang nắm nhau thì đôi môi mỏng của cô ta không kiềm được mà mim chặt lại. “Tổng giám đốc Mặc, nếu cô Ôn đã chuẩn bị đồ ăn cho anh thì chắc hẳn anh cũng không cần tới phần cơm của tôi, vì thế tôi sẽ lấy lại.” Trình Giai ý thức được một việc, nếu mình cứ đứng ở đây mãi thì cũng chỉ để bản thân nhin những hình ảnh ngọt ngào của hai người họ, vi thể nên chủ động rời đây thì hơn. Mặc Tu Trần để Ôn Nhiên ngồi ghế salon đối diện, lạnh lùng nói với cô ta: “Được rồi, cô đã vất vả làm cả một buổi sáng, vì thế nên về thưởng thức đi.” Trình Giai mím môi, sau đó liếc nhin Ôn Nhiên đang ngồi trên ghế salon kia, không cam lòng cầm lấy hộp cơm rời khỏi phòng làm việc của anh. Thời điểm cô ta đóng cửa lại, ảnh mắt cô ta hiện lên vẻ ghen tị và oán hận, nghiên chặt răng, giẫm mạng đôi giày cao gót ba rất, rời khỏi phòng làm việc. Cô ta vừa rời khỏi đó, trong phòng làm việc rộng rãi chỉ còn lại một mình Ôn Nhiên và Mặc Tu Trần, bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng kỳ diệu. Nhìn động tác mở hộp cơm thảnh thạo của Mặc Tu Trần, sau đó lấy thức ăn từ bên trong ra, bàn tay Ôn Nhiên nhanh chóng siết chặt lại, ánh mắt trong veo nhìn chằm chăm anh, có chút lo lắng những món ăn mà cô đã cực khổ làm cả buổi sáng có thể khiến anh vui vẻ không. Mặc Tu Trần đem thức ăn và canh đặt lên bàn uống trà nhỏ, mùi thơm của thức ăn dần dần tỏa ra khắp phòng làm việc. Về mặt anh bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy như nước, không nhìn ra suy nghĩ trong lòng anh. Ảnh nhin chằm chằm những món ăn một lúc, sau đó mới ngang đầu nhin về phía Ôn Nhiên đang ngồi đối diện anh, thấy ảnh mất cô có chút lo lắng, con ngươi anh híp lại, lên tiếng hỏi: “Em học nấu nướng từ bao giờ thế?” “Sao?” Ôn Nhiên bị câu hỏi của anh làm cho ngắn ra, mờ mịt trừng mắt nhìn anh, thấy anh không có vẻ gi là mất hứng, trên mặt cô nhanh chóng hiện lên nụ cười: “Anh cứ nếm thử xem xem có ngon không, lát nữa em sẽ nói cho anh biết.” “Được!” Mặc Tu Trần cười một tiếng, cầm đũa lên gắp một miếng da của cả trích lên bỏ vào miệng. Một lát sau, ảnh mắt anh hiện lên một nụ cười yếu ớt: “Mùi vị không tệ. Bây giờ em có thể nói rồi chứ?” Anh lấy một đôi đũa khác đưa cho cô, Ôn Nhiên đưa tay nhận lấy, cười hì hi lên tiếng: “Hai ngày trước em vừa học. Trước mắt cũng chỉ mới có thể làm được ba món ăn mà thôi.” Câu trả lời của cô hoàn toàn nằm trong dự liệu của anh, thế nhưng trái tim anh giống như bị một bàn tay vô hình năm lấy, hơi rung động. Anh nhìn Ôn Nhiên, ảnh mắt trong trẻo, nụ cười xản lạn, cô lầng lặng ngồi ở đó, lẳng lặng nhìn anh, Cảm giác này bao giờ cũng khiến anh cảm thấy cô giống như cô bé không nhìn thấy rõ mặt năm đó. Cô mới học nói ăn từ hai ngày trước, trước mất chỉ mới biết làm ba món. Vào giờ phút này ba món ăn đó cũng đang bảy trước mặt anh. Giống như cô bé năm đó không hề để ý đến sự an nguy của minh mà cứu anh ra khỏi đó vậy, khiến trong lòng anh nhanh chóng cảm thấy vô cùng cảm động, dòng nước ấm hòa tan những tảng băng lạnh lẽo đã nhiều năm trong lòng anh. “Em đặc biệt học nấu nướng vì anh sao?” Anh đột nhiệt muốn nghe chính miệng cô nói ra, đã rất lâu rồi không có ai đối xử tốt với anh như thế. Ôn Nhiên gật đầu, hào phóng lên tiếng: “Đương nhiên rồi, đây chính là quà sinh nhật mà em dành cho anh. Nếu anh cảm thấy ổn thì có thể ăn hết còn nếu không thích thì còn có những món khác.” Nói xong câu cuối cùng, Ôn Nhiên nhủn vai một cải, tỏ ý rằng dů anh có thích hay không thich thì cũng chỉ có như thế. Những biểu cảm này trong mắt Mặc Tu Trần lại vô cùng đáng yêu. Anh bị dáng vẻ giải trí của cô khiến cho tâm trạng vui vẻ, ngũ quan anh tuấn như được nụ cười thấp sáng, trông càng khôi ngô quyến rũ. “Đây là một phần ăn dành cho hai người. Một minh anh ăn chắc chắn sẽ không hết, lát nữa em phải ăn cùng với anh đấy.” “Không thành vấn đề.” Ôn Nhiên vui vẻ trả lời, cô mang thức ăn tới đây cũng là vì muốn ăn cùng với anh Mặc Tu Trần nhưởng mày: “Vậy bắt đầu ăn luôn thôi, để một ti nữa lạnh ăn không ngon.” Nói xong, anh gấp một miếng cá trich bỏ vào trong chén của minh, động tác gỡ xương vô cùng thành thạo. Thịt cá sau khi đã được lấy hết xương thì không còn một chút xương cá nào. Ôn Nhiên thấy thể thi ngây người, cho đến khi Mặc Tu Trần gắp miếng cả đã gỡ hết xương đó vào chén của cô để cô ăn, Ôn Nhiên kinh ngạc lên tiếng: “Kỹ thuật lấy xương cả của anh cũng tốt thật đấy!” Mặc Tu Trần cười khẽ, kiêu ngạo lên tiếng: “Kỹ thuật lấy xương cả của anh không kém như kỹ thuật nấu nướng của em đâu. Em cứ yên tâm mà ăn đi. Những miếng cá này, một miếng xương cũng không có.” Ôn Nhiên nhìn chằm chằm miếng cả trong chén, quả thật không hề có một miếng xương nảo. Ảnh mắt cô toát lên ý cười rạng rỡ, gấp một miếng thịt cá bỏ vào miệng, vui vẻ nói: “Trước kia em cũng rất thích ăn cá thế nhưng sau hai lần bị hóc Xương cả thi dần dần em cũng không còn hứng thủ với cả nữa.” Mặc Tu Trần bỏ một miếng cá vào miệng mình, sau khi nhai thật kỹ rồi mới nuốt xuống, vui vẻ nói: “Chuyện này thì không thành vấn đề. Nếu sau này em muốn ăn cá thì anh sẽ giúp em lấy xương ra.” “Thật sao?” Ön Nhiên vui mừng hỏi ngược lại, nếu như có người chịu gỡ xương cho cô thì đương nhiên là cô đồng ý. “Em phụ trách việc xuống bếp còn anh sẽ phụ trách gỡ xương cho em.” Mặc Tu Trần nói lên điều kiện của minh. Anh vẫn luôn thích cảm giác được người khác quan tâm, vì thế anh muốn cảm giác này kéo dài nhiều hơn một chút nữa, Ôn Nhiên nhíu mày suy tư trong chốc lát, cảm thấy việc này có thể thực hiện được. Nếu cô vi anh mà học nấu ăn thì đương nhiên cũng sẽ nguyện ý nấu Cơm cho anh ăn. Nhìn nụ cười của anh, trong đầu cô thoảng hiện lên những lời Tiểu Lưu nói ban nãy, anh ta nói bây giờ anh sẽ cười. Nghĩ tới đây, cô nhanh chóng lên tiếng đồng ý: “Được, em đồng ý.” Hai người vui vẻ ăn cơm xong, Ôn Nhiên ở lại nói chuyện với Mặc Tu Trần một lúc nữa. Đến giờ làm việc buổi chiều, Ôn Nhiên sợ làm trễ nãi công việc của anh vì thế nhanh chóng ra về. Mặc Tu Trần gọi điện bảo Tiểu Lưu đến đón cô, thế nhưng Tiều Luu vẫn chưa về nhà, anh ta đang đậu xe cạnh tập đoàn MS. Mặc Tu Trần đưa Ôn Nhiên xuống dưới lầu, sau khi nhìn cô lên xe rời khỏi đó thì mới xoay người trở vào công ty. Khi có không con nhìn thấy bóng dáng của Tu Trần qua cửa inh chiếu hậu, Ôn Nhiên nhanh chóng nói với Tiểu Lưu đang lái xe: “Trước mắt không cần về nhà, anh đưa tôi đến bệnh viện một chuyển đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]