Chương trước
Chương sau
Mặc Tử Hiên nghiến răng nói: “Nhất định tôi sẽ tìm ra người đó!”.
Anh ta càng tức giận thì Mặc Tu Trần càng thấy vui, khỏe miệng tươi cười, khoái trả nói: “Tôi chống mắt lên chờ cải ngày cậu tim ra được sự thật”.
“Tử Hiên, nếu đứa bé trong bụng Chu Lâm thực sự là cốt nhục của con thì đây là chuyện tốt. Mẹ và cha con đều rất mong được bế cháu, nhà họ Mặc chủng ta cũng cấn người thừa kế. Còn Ôn Nhiên, con bé đã kết hôn với anh con thì sau này sẽ là chị dâu của con, cho dù trước kia con thích con bé thi bây giờ cũng phải quên nó đi.”
Tiểu Văn Khanh nhẹ nhàng khuyên bảo, trong lời nói lại cố tình ảm chỉ Mặc Tu Trần có bệnh, cho dù có kết hôn thì cũng không thể giúp nhà họ Mặc nối dõi tông đường.
Mặc Tử Hiên suy cho cùng không phải là kẻ ngốc, nghe me minh nói thể anh ta tức khắc hiểu được ý của bà. Amj lạnh lùng nói: “Con có thể nối dõi tông đường cho Nhà họ Mặc, nhưng kết hôn với ai nhất định phải do con tự quyết định.”
Dứt lời anh ta nhìn về phía Mặc Tu Trần, nói một câu trào phúng: “Anh tốt nhất bảo đảm Ôn Nhiên sẽ thủ tiết cả đời vì anh đi.”
“Tử Hiện!”
Anh ta vừa nói xong, Mặc Kính Đằng quát khẽ một tiếng. Ông cảm thấy bản thân mình thật sự đã già rồi, càng ngày càng không chịu nổi hai đứa con trai khắc khẩu công kich lẫn nhau.
“Từ Hiên, không được phép nói anh con như vậy, anh con cũng đầu muốn bị bệnh đâu.”
Tiểu Văn Khanh cố ý nhấn mạnh từ “bệnh”, nói thì nghe có vẻ như là đang khuyên bảo nhưng căn bản chính là đang đổ thêm dầu vào lửa.
Đảng tiếc, Mặc Tu Trần không hề buồn bực, ngay cả biểu cảm cũng không thay đổi, như thể người mà bọn họ đang cười nhạo là người nào khác chứ không phải anh.
Ngược lại Trình Giai bên cạnh nghe bọn họ nói nhiều chuyện gia đình như vậy. lại khả ngại ngùng. Sau khi Tiêu Văn Khanh nói xong câu nói kia mới giả vờ như vừa mới nhớ tới nơi này còn một người ngoài là Trình Giai nữa, quay sang nói với cô ta: “Cô Trình, cô đi về trước làm việc trước đi.”
Trinh Giai quay sangnhìn Mặc Tu Trần, “vâng” một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài. Nhin thấy cô ta rời đi, đôi mắt của Mặc Tu Trần xẹt qua một tia u ám, vừa rồi mặc dù anh không nhìn Trinh Giai, nhưng anh liếc qua một cái phát hiện cô ta ngoài vẻ ngại ngùng cũng không hề có biểu cảm kinh ngạc hay có bất kỳ cảm xúc nào khác.
“Nếu như không còn việc gì nữa, con về văn phòng đây.”
Sau khi Trình Giai rời đi, Mặc Tu Trần bỏ lại một cầu cũng xoay người bước đi.
Mặc Tử Hiên nghiến răng nói: “Nhất định tôi sẽ tìm ra người đó!”.
Anh ta càng tức giận thì Mặc Tu Trần càng thấy vui, khỏe miệng tươi cười, khoái trả nói: “Tôi chống mắt lên chờ cải ngày cậu tim ra được sự thật”.
“Tử Hiên, nếu đứa bé trong bụng Chu Lâm thực sự là cốt nhục của con thì đây là chuyện tốt. Mẹ và cha con đều rất mong được bế cháu, nhà họ Mặc chủng ta cũng cấn người thừa kế. Còn Ôn Nhiên, con bé đã kết hôn với anh con thì sau này sẽ là chị dâu của con, cho dù trước kia con thích con bé thi bây giờ cũng phải quên nó đi.”
Tiểu Văn Khanh nhẹ nhàng khuyên bảo, trong lời nói lại cố tình ảm chỉ Mặc Tu Trần có bệnh, cho dù có kết hôn thì cũng không thể giúp nhà họ Mặc nối dõi tông đường.
Mặc Tử Hiên suy cho cùng không phải là kẻ ngốc, nghe me minh nói thể anh ta tức khắc hiểu được ý của bà. Amj lạnh lùng nói: “Con có thể nối dõi tông đường cho Nhà họ Mặc, nhưng kết hôn với ai nhất định phải do con tự quyết định.”
Dứt lời anh ta nhìn về phía Mặc Tu Trần, nói một câu trào phúng: “Anh tốt nhất bảo đảm Ôn Nhiên sẽ thủ tiết cả đời vì anh đi.”
“Tử Hiện!”
Anh ta vừa nói xong, Mặc Kính Đằng quát khẽ một tiếng. Ông cảm thấy bản thân mình thật sự đã già rồi, càng ngày càng không chịu nổi hai đứa con trai khắc khẩu công kich lẫn nhau.
“Từ Hiên, không được phép nói anh con như vậy, anh con cũng đầu muốn bị bệnh đâu.”
Tiểu Văn Khanh cố ý nhấn mạnh từ “bệnh”, nói thì nghe có vẻ như là đang khuyên bảo nhưng căn bản chính là đang đổ thêm dầu vào lửa.
Đảng tiếc, Mặc Tu Trần không hề buồn bực, ngay cả biểu cảm cũng không thay đổi, như thể người mà bọn họ đang cười nhạo là người nào khác chứ không phải anh.
Ngược lại Trình Giai bên cạnh nghe bọn họ nói nhiều chuyện gia đình như vậy. lại khả ngại ngùng. Sau khi Tiêu Văn Khanh nói xong câu nói kia mới giả vờ như vừa mới nhớ tới nơi này còn một người ngoài là Trình Giai nữa, quay sang nói với cô ta: “Cô Trình, cô đi về trước làm việc trước đi.”
Trinh Giai quay sangnhìn Mặc Tu Trần, “vâng” một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài. Nhin thấy cô ta rời đi, đôi mắt của Mặc Tu Trần xẹt qua một tia u ám, vừa rồi mặc dù anh không nhìn Trinh Giai, nhưng anh liếc qua một cái phát hiện cô ta ngoài vẻ ngại ngùng cũng không hề có biểu cảm kinh ngạc hay có bất kỳ cảm xúc nào khác.
“Nếu như không còn việc gì nữa, con về văn phòng đây.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.