Tiếng động của máy móc và cuộc hội thoại của các bác sĩ làm ồn khiến cho Thẩm Nhất Đang khó chịu nhíu mày rồi từ từ mở mắt ra, các bác sĩ vây quanh cô đang quan sát theo dõi tình hình của cô vì cô ngủ quá lâu sợ rằng thuốc quá mạnh nên cô bị ảnh hưởng, nhưng thật may mắn vì cuối cùng cô cũng tỉnh lại, cô cảm giác toàn thân mình tê cứng và đau đớn ở phần ngực, tay chân không còn chút sức lực gì, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó, cổ họng khô rát nói chuyện không ra hơi.
“Cô ấy tỉnh rồi, có thể cho người nhà vào thăm.”
Thẩm Nhất Đang sắc mặt mệt mỏi sau khi ngủ một giấc dài, cô cũng không nghĩ rằng bản thân mình có thể may mắn sống sót cứ nghĩ khi mình mở mắt ra đã ở thiên đường nhưng cô nghĩ sai rồi, đôi môi khô cằn thiếu sức sống, đây gọi là cảm giác vừa trở về từ cõi chết đấy sao?
“Có...ai không?”
Cuối cùng thì âm thanh cũng phát ra tuy vậy vẫn còn rất yếu ớt, cánh cửa lúc này cũng bật mở, tiếng bước chân vang lên một bóng người đi tới kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô. Lịch Bắc Dạ nhẹ nhàng nắm tay của cô nâng niu rồi áp lên má của mình trìu mến nhìn cô.
“Anh đây, may quá...thật may quá em không bị làm sao.”
Thẩm Nhất Đang nhìn thấy hốc mắt của anh sưng lên và đỏ tấy có lẽ là do khóc quá nhiều, sắc mặt cũng kém đi không thua cô là mấy.
“Nước....lấy cho em...cốc nước.”
Lịch Bắc Dạ nghe vậy liền đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-truoc-yeu-sau-cam-bay-hon-nhan/971877/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.