Khi ngôi trường bắt đầu trở nên vắng vẻ hơn cũng là lúc Triều Kim Nghiên lặng lẽ đi tới nhà xe để lấy xe ra về, với bộ dạng của mình lúc này cô không thể đến kịp quán nướng được nên đành gọi xin nghỉ một hôm, trời bên ngoài mưa ngày càng lớn Triều Kim Nghiên lại không mang theo áo mưa, nên đành đợi đến khi tạnh mưa mới có thể về.
Bác bảo vệ nhìn cô ngồi co rút bên chiếc xe nên đi tới hỏi.
“Mọi người về rồi sao con chưa về?”
“Con... đợi tạnh mưa mới về ạ, tại con quên mang áo mưa.”
Bác bảo vệ nhìn bộ dạng nhem nhuốc của cô lại có mùi hôi thối của rác bốc lên, thật ra lúc sáng ông đi ngang qua lớp của cô thì có thấy cô gái bị đám bạn xúm lại ra sức bắt nạt, ông liền nhớ lại thì ra đó là cô. Nhìn cô tội nghiệp và đáng thương như vậy ông liền đưa cho cô chiếc áo mưa của mình.
“Cầm lấy đi!”
Triều Kim Nghiên đưa tay xua xua trước mặt nhẹ nhàng từ chối.
“Dạ thôi, con không cần đâu ạ, cám ơn bác nhiều.”
Bác bảo vệ nắm lấy tay của cô nhẹ nhàng để chiếc áo mưa vào tay của cô rồi trầm giọng nói. . ngôn tình hay
“Giữ lấy đi, chú còn dư nên mới đưa cho con đó, đợi đến khi nào mới hết mưa đây?”
Cô vui vẻ nhận lấy chiếc áo mưa từ tay bác bảo vệ sau đó khởi động xe, cô chợt nhớ bản thân mình hôi thối đầy mùi rác thế này liệu mẹ có nghi ngờ và lo lắng không? bởi vì cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-truoc-yeu-sau-cam-bay-hon-nhan/971801/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.