Kỳ nghỉ của Cố Ngôn ngắn ngủi, đầu năm mới đã phải đi làm.
Vừa sáng sớm, anh ấy mang theo một thân oán khí dày đặc ra cửa, ngay cả những con chó hoang rất thân với người trong khu chung cư cũng không dám đến gần anh.
Vào khoảng hai giờ chiều, Cố Ngôn đột nhiên gọi cho tôi.
Tôi hỏi anh ấy: "Có chuyện gì vậy, anh để quên gì sao?"
Anh ngoan ngoãn nói: "Vợ, anh là người đàn ông kiên định, anh sẽ không làm chuyện bất cẩn như vậy."
"Được rồi, người đàn ông kiên định, anh có chuyện gì sao?"
"Không có gì."
"Vậy em cúp máy, không quấy rầy công việc của anh."
"Không muốn."
"?"
Cố Ngôn do dự một lúc, cuối cùng nói: "Tan làm em có thể đến đón anh không?"
Tôi nói: "Có thể."
Anh nhỏ giọng: "Vậy anh chờ em đến đón, em nhất định phải tới đấy."
"Được."
Tôi bất lực nghĩ, tại sao Cố Ngôn sao lại như một đứa trẻ đi mẫu giáo?
Canh thời gian, tôi thu dọn đồ đạc liền lái xe đến đón anh.
Khi đến dưới lầu công ty của Cố Ngôn, tôi nhìn đồng hồ, còn sớm năm phút.
Dựa vào cửa xe, ngẩng đầu lên thì thấy Cố Ngôn nghiêm mặt đi từ trong ra.
Bên cạnh anh còn có một người đàn ông trung niên mập mạp đi theo, người đó luôn cố gắng tiếp xúc thân thể với anh nhưng Cố Ngôn luôn tránh né anh ta.
Tôi kêu Cố Ngôn, mắt anh ấy lập tức sáng lên, bỏ qua người đàn ông kia liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-truoc-roi-yeu/2923844/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.