Chương trước
Chương sau
Edit: Khấu
Chương 1. Không vác cái nồi này
Liên tiếp ba năm An Thành bị hạn hán nghiêm trọng và không có mưa, mùa màng thất bát, các dòng sông cũng khô cạn, nứt nẻ. Dân chúng lầm than, khổ không thể tả. Các ngôi chùa, miếu chật ních người đến thắp hương cầu phúc, hi vọng trời cao có thể kết thúc thảm họa, và cho mưa xuống.
Mà trong số những người cầu nguyện, có một nhóm người mang theo cống phẩm rất phong phú, bày vàng bạc sáng lấp lánh, nói những lời chân thành.
Họ bái thần không vì cầu tài, không vì cầu may mắn, cũng không phải vì cầu duyên. Mà chỉ vì cầu trời cao có thể mang cái sao chổi gieo họa cho An Thành đi.
Bọn họ bái phật với lòng thành kính, ước nguyện với lòng kiên định, thậm chí không tiếc dâng rất nhiều gia tài của gia đình.
Nếu như chỉ có một người làm như vậy thì cũng không có gì kì lạ. Nhưng người dân An Thành lại kết thành từng đàn quỳ trước tượng phật, than thở khóc lóc tố cáo kẻ đã mang đến tai họa cho bọn họ.
"Phật tổ ơi, cầu xin người mang cái tên sao chổi kia đi đi, và đừng giáng trừng phạt lên người chúng tôi nữa, chúng tôi không phải người cùng một con đường với tên kia."
Họ đồng tâm hiệp lực, trên dưới một lòng, đoàn kết lại để đối phó với cái người kia.
Cuối cùng, có lẽ chính lòng thành của họ đã cảm động trời cao, hoặc cũng có thể là vàng bạc châu báu chất đống dưới pho tượng đã đâm cho sáng mắt, cực khổ của bọn họ rốt cục cũng được thần phật biết đến.
Vì vậy, Tiên giới và Phật giới tập hợp cùng nhau bàn bạc về tình hình hiện tại của An Thành.
Phật giới: "Tình hình của hạ giới ta đã biết, các ngươi cho mưa xuống, cực khổ của bọn họ sẽ được tiêu trừ."
Tiên giới lắc đầu sau khi nghe điều này: "Thiên mệnh không thể làm trái, huống chi tai nạn này không phải do tiên giới chúng ta giáng xuống."
Phật giới: "Không phải hắn đã từng phi thăng thành tiên sao?"
Chúng tiên lúng túng: Đã bị Thiên hoàng một cước đạp xuống.
Phật giới: "Các ngươi chiêu hắn lên thiên đình cho hắn cái chức vị, người hạ giới cũng không cần chịu cực khổ như này."
Thiên giới gọn gàng dứt khoát nói: "Thiên giới chúng ta không chứa hắn, Phật giới các người có lòng từ bi, muốn chứa thì Phật giới các người chứa đi."
Các Phật trong Phật giới nghe xong thì im lặng. đây chính là người có phúc khí đầy người, vận khí lại càng tăng cao, thậm chí còn có thể giọng khách át giọng chủ, hút hết vận may xung quanh lên người hắn. Có thể nói là tiên gặp tiên cũng xui xẻo, phật gặp phật thì thảm bại, e rằng Phật giới không thể dung nạp được một đại thần như vậy.
Vì vậy Đức phật dời mắt nói: "Vậy hãy để cho người của Minh giới câu hồn của hắn đi, để cho hắn đảm nhiệm một chức quan nhỏ tại Minh giới."
Này vừa nói ra, như một đạo thánh chỉ tát thẳng xuống Minh giới. Sau khi nghe xong, Minh vương tức giận nói: "Cái nồi này chúng ta không gánh."
Chúng tiên phật rơi vào im lặng.
Đột nhiên, có một vị Tiên quân vỗ tay hét lớn: "Ta có ý kiến thế này."
"Ngươi có ý tưởng gì?"
"Hắn vốn là người có phúc khí, nhưng vì cái gì sẽ gây ra nhiều tai họa như thế?" Vị Tiên quân kia dường như đang tự đặt câu hỏi, có ý định dẫn dắt chúng tiên phật đi về phía bản chất của vấn đề.
Phật nói: "Phúc khí thâm hậu tự nhiên là có cái tốt, nhưng có quá nhiều lại phản tác dụng."
Tất cả các vị tiên phật đều hít vào một ngụm khí lạnh.
"Nếu là như thế, hắn thực sự là một tai họa lớn."
Vị tiên quân kia vuốt râu mép tự tin nói: "Không bằng phái mấy người xui xẻo đến bên cạnh hắn, kiềm chế phúc khí của hắn. Như vậy, phúc khí của hắn sẽ giảm, lực phá hoại cũng không mạnh như vậy."
Tất cả các vị tiên phật trăm miệng một lời hét lên: "Sao chổi."
==
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.