Những ngày Lâm Phương Châu dưỡng thai khá nhàm chán, tất cả mọi người đều cảm thấy nàng còn dễ vỡ hơn cả ngọc lưu ly, sợ bị va chạm nên nàng cũng không có gì có thể làm, nhàn rỗi đến muốn mọc lông. Cuối cùng cũng đủ tháng, sinh ra một hoàng tử.
Việc sinh nở của nàng diễn ra suôn sẻ và không đau như trong truyền thuyết. Nàng vừa mới sinh xong thì Vân Vi Minh cũng không để ý người khác ngăn cản, xông vào.
Lâm Phương Châu nhìn thấy vành mắt hắn đỏ ửng vẫn còn có sức cười nhạo hắn: “Chàng xem đi, về điểm này chàng cũng có tương lai đấy chứ. ”
Hắn không nói gì cả, nắm chặt lấy tay nàng, cúi đầu hôn xuống.
Lạch tạch —— Lâm Phương Châu cảm giác có giọt nước nóng bỏng rơi trên trán mình.
Khoảnh khắc đó nàng cảm thấy mình rất lợi hại. Trên đời này không có chuyện gì mà Tiểu Nguyên Bảo không làm được, chỉ có việc sinh con này nàng lại tự mình ra trận, ha ha…
“Ta lợi hại không?” Nàng hỏi Tiểu Nguyên Bảo.
Hắn bị nàng chọc cười, ánh mắt dịu dàng rơi xuống khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của nàng, thấp giọng đáp: “Cực kì, cực kì lợi hại.”
Lúc đạo sĩ xem bát tự thì nói, đứa trẻ này mặt mũi sáng sủa, trí tuệ hơn người, trí giả nhạc thủy*, nhưng tuệ cực tất thương**, nên đặt cho đứa bé một nhũ danh thật vững chắc.
(*: trích trong một câu nói của Khổng Tử, “nhân giả lạc sơn, trí giả lạc thủy”, Khổng Tử nói với các đồ đệ: “Người thông minh thích nước, kẻ nhân đức yêu núi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ta-qua-da-tinh/394734/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.