Xe ngựa đi không lâu thì đến một phủ đệ, Lâm Phương Châu được Tiểu Nguyên Bảo đỡ xuống xe, ngẩng đầu nhìn ngôi nhà tường cao cửa rộng phía trước, hỏi: “Đây là nhà ai?”
Tiểu Nguyên Bảo đáp: “Là nơi ta ở bây giờ.”
Lâm Phương Châu nghi hoặc nói: “Ngươi không phải ở trong cung sao?”
“Ta đã thành niên, không thể ở lại trong cung.”
“Ngươi mới mười sáu.”
“Mười sáu đã lớn rồi.” Nói đến tuổi, Tiểu Nguyên Bảo luôn có chút không phục lại hơi không tự tin.
Lâm Phương Châu đi theo Tiểu Nguyên Bảo vào trong phủ, nhìn thấy hoa thơm cỏ lạ, đình viện tinh xảo, nha hoàn đầy tớ đi qua đi lại, đều rất là cung kính, tuân theo quy củ, không nhìn ra chút sai lầm.
Lâm Phương Châu chưa từng được gặp qua cảnh tượng như vậy. Một đường này nàng chỉ hận mình không có 6 con mắt. Đi đến trên cầu, nàng dừng lại, nhìn xuống dưới cầu thấy rất nhiều cá chép đếm không xuể đang bơi lượn kết bạn ở dưới hoa sen, có to có bé, núng na núng nính, nàng nhịn không được vui vẻ nói: “Cá này cũng mập thật!”
“Ừm.”
“Cũng không biết ăn ngon không?”
Tiểu Nguyên Bảo cong khóe môi cười cười, hỏi: “Thích nơi này sao?”
“Ừm”
“Vậy thì ở nơi này đi.”
“A?” Lâm Phương Châu có chút sợ hãi “Cái này….ổn không?”
“Không có gì không ổn cả.”
Lâm Phương Châu thở dài, “Ta thật giống như đang nằm mơ vậy. Không lâu trước đó còn đang ở trong ngục, cho rằng chính mình chết chắc rồi, thế nhưng bây giờ lại có thể ở nơi tiên cảnh này, chậc chậc chậc, đời người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ta-qua-da-tinh/394702/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.