Sau bữa cơm chiều, Ngôn Tử Phàm liền chiếm lấy cái TVphòng khách để chơi game, Bảo bối ủy khuất lại gần cậu, thỏ thẻ xin cậu nhườngTV, vào phòng chơi máy tính. Bà ngoại từ trong bếp đi ra thấy thế hài lòng lắm,cười gật đầu, “Đừng có xem thường Tử Phàm , tưởng nó là thằng bé bướng bỉnh vậythôi chứ cũng thương bảo bối lắm đấy .”
Tôi lấy một miếng táo, lại quay về nằm ườn trên sôpha, “Con thì lại thấy bảo bối trị được nó, bà ạ.”
“Mama, kênh hoạt hình. . . . .”Bảo bối cầm lấy điềukhiển từ xa, đưa cho tôi. Chắc muốn nhờ tôi bật giúp. Kênh hoạt hình đúng làkênh mà con bé thích nhất, tối nào cũng phải xem. Có điều bà ngoại cũng xemcùng, nhìn cái cảnh một già một trẻ ngồi xem hoạt hình cũng buồn cười ra trò.
(Nhím : ở đây ghi là trí tuệ cây nhưng em chẳng biếtđó là gì nên cứ để là hoạt hình đi)
Thay vì giúp con bé chuyển kênh, tôi lấy một miếng táođưa cho nó, nhìn bộ dạng bé con bĩu môi gặm miếng táo trông đáng yêu kinhkhủng.
“Từ Kỳ này, dạo này Tiêu Quân bận rộn lắm sao? Ngườiđã đến đây ở rồi, thế mà hai ba ngày không thấy mặt con cũng không cóphản ứng gì sao?.” Bà ngoại vừa ngồi xuống,liền ném cho tôi một cục rắc rối tođùng.
Bất giác tôi cười một cách ngu ngốc, thử sờ vào damình, làn da vẫn mịn màng, không có dấu hiệu của nước ( mắt?) , “Tham vọng anhấy lớn như thế, làm sao để ý đến gia đình mãi được bà.” Ngay cả tôi dù có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ta-mua-mot-tang-mot/2508785/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.