Đầu tiên là bị Tiêu Quân quở trách, tôi đành hi sinhthân thể để anh bớt giân, sau đó vừa tới quán bar đã gặp phải “tiểu mĩ nhân”Chu Tuyền đòi thách thức tôi uống rượu, đánh nhau. Còn chưa lại sức đã bị TiêuQuân ép vào cửa lạnh lẽo “làm kịch liệt” tới hai lần!tôi chợt nhận ra, có lẽluôn có một thế lực siêu nhiên nào đó thích thú vây lấy tôi, hại tôi suýt chết.Vốn cứ tưởng sẽ có một ngày nghỉ ngơi thoải mái, nào ngờ tiếng động ồn ào ngoàiphòng khách làm tôi có muốn giả điếc cũng chẳng xong.
Mặc nguyên quần áo ngủ mỏng manh, loẹt quẹt đôi déplê, tóc rối bù như tổ quả, có hơi tức giận xô cửa ra, dồn khí đĩnh đạcquat:“Ngôn Tử Phàm, Ngôn Tiếu cười cái gì mà lớn thế hả, có biết……” Tôi trợntrừng mắt, những tiếng còn lại nghẹn ứ trong cổ họng.
Rốt cuộc là tôi có nhìn lầm không đây? Sao lại là MộDung Cạnh?Cậu ta… cậu ta…… làm sao lại xuất hiện ở đây, đã vậy còn ôm bảo bốitrong lòng cười ngất! Chẳng lẽ là tôi bị ảo giác ? Ảo giác ? Mộng du? Ra sứclắc đầu, thậm chí còn bấu chặt vào tay.. ôi, đau chết đi được, thế này thìkhông phải mơ rồi, như vậy, làm sao cậu ta lại ở nơi này!!
“Mộ Dung Cạnh, sao cậu lại ở đây?” Dù cố cũngkhông khiến tôi hết ngạc nhiên, tôi nói chói tai tới mức chính mình còn ngạcnhiên. Hung hăng bước tới thật nhanh cướp Ngôn Tiếu từ tay cậu ta, độngtác thô lỗ như vậy đáng lẽ phải khiến con bé bị dọa khóc òa, vậy mà conbé chẳng những không khóc còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-ta-mua-mot-tang-mot/2508772/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.