Chương trước
Chương sau
Tuy rằng ta sớm đã có thói quen chịu đựng cáithứ âm nhạc hỗn tạp đinh tai nhức óc ở quán, nhưng hãy nghe thử,nhìn thử cái lũ người đang nhảy múa cuồng dại trong tiếng nhạc ồn ã, ta thựcmuốn tặng cho bọn chúng 3 chữ: Một lũ điên.

Mặc dù cha ta mất đã vài năm, ta cũng đã dầnquen với cuộc sống này, nhưng mỗi lần nghe tiếng nhạc với nhìn cái lũ điên kia, ta sẽ không nhịn được mà oán thán cha, tự than thở rằng tại sao trước kiacha không mở tiệm cà phê, tiệm cầm đồ, nhà hàng, hay bất cứ cái linh tinhnào cũng được, miễn sao không phỉa là quán bar,thì có lẽ hoàn cảnh của tabây giờ đã thoải mái hơn nhiều, mà cũng không cần phải phát ói mỗi khi nghe cáiloại nhạc này.

“ Ngươi có thể bảo DJ vặn nhỏ nhạc đi một chút được không?”Ta lau cái chén, cau mày hỏi kẻ đang ngồi uống rượu bên cạnh.

Tiểu Cẩn kỳ quái nhìn ta ,liếc mắt một cái:“ Vậy ngươiđợi hắn bãi công từ chức đi!”

“Có nghiêm trọng vậy không?”

“ Có.” Hắn gật đầu.

“Quên đi, cùng lắm thì ta mang thêm cái máy trợthính.” Đừng hoài nghi, lúc vừa mới tiếp nhận cái quán bar này được hainăm, ta đã phải mang theo một cái máy trợ thính để có thể làm quen với thứ nhạcồn áo này.

“Ngôn Tử ngươi thật sự muốn thay đổi phong cách quánbar này sao? Trở thành cổ kính sao?” Tiểu Cấn chưa từ bỏ, hắn đã muốn hỏi câunày từ lâu.

“Sao ngươi toàn hỏi những điều ta đã trả lờivậy!”

“Ta chỉ không tin nổi ngươi lại là người cổ hủ tớivậy!”

“Ta vốn là người như thế, thật có lỗi, làm cho ngươithất vọng rồi.” Ta muốn làm theo những phong cách cổ kính, hoàn toàn làchiều theo ý thích của bà ngoại,dù có khác với giới trẻ bây giờ thì cũng cósao.

Vừa lau xong cái chén, thấy hoa mắt, một đám đủloại màu sắc đang lướt vào từ phía cổng, bước lại gần ta, đứng cách ta haibước, nhìn ta chằm chằm.

Thì ra là một đám nữ sinh lòe loẹt!

“Ngươi chính là Ngôn Tử Kỳ?” Tiểu nữ sinh cầm cây quạtphe phẩy, đôi lông mày lay động, bộ dạng yêu đuối, nũng nịu hỏi ta.

“Ân, là ta Ta cứ có cảm giác nữ nhi này nhìn rất quen,dường như đã gặp ở đâu rồi thì phải.

“ Ta tên là Phương Lăng Nhi, biểu ca có nói chongươi biết về ta không?” Nàng kéo một cái ghế dựa, thản nhiên ngồi lên, taychống cằm, ánh mắt tràn đầy tự tin.

Lại một đứa nhóc con nữa bị gia đình chiều quá sinhhư, đúng là cùng một giuộc với Triệu thái tử, luôn cho rằng tất cả mọingười đều vây quanh mình, vừa nãy con bé hỏi ta, anh họ nó có nóigì về nó không, nó nói khiến ta còn chẳng biết anh họ nó là ai,thì làm sao màbiết được có nói về nó hay không? Quả thật đúng là bọn nhóc ấu trĩ.

“Anh họ ngươi là ai” TIểu Cẩn đứng bên cạnh thấy hayhay, liền chen miệng hỏi.

“Tiêu Quân.”Con bé nói tới đây, dường như trong lòngcảm thấy có chút nở mày nở mặt, khuôn mặt nho nhỏ mang theo vài phần đắc ý,cũng phải, anh họ nàng là người quyền cao chức trọng, là lão Đại của mấy kẻnày, sao mà nàng không kiêu cho được!

“Cái gì……” Ta cùng Tiểu Cẩn kìm lòng không nổi, đồngthanh cùng một tiếng.

Tỉ mỉ đem con bé ra đánh giá thêm một lần nữa , ta mơ hồ nhớ ra có một lần vào thư phòng của Tiêu Quân, tùy tay rútmột quyển sách hơi cũ, liền nhìn thấy một bức ảnh có cô bé khoảng 11 tuổibám lấy Tiêu Quân như con bạch tuộc, trước mắt ta bây giờ chẳng phải là cô béđó sao? Con bé không phải đang ở nước ngoài sao, sao lại có mặt ở đây?

Sau đó, con bé cười thập phần đắc ý, dùng ánh mắt sosánh cao thấp đánh giá ta, nói một câu khiến ta thiểu chút nữa xông ra bóp cổnàng: “Ngươi so với tưởng tượng của ta còn già hơn nhiều!”

Nghe một chút,đây là lời mà một con người kịch sự nênnói sao? Cư nhiên đứng trước mặt ta nói ta già, con bé không hiểu chuyện nàylại là người thân của Tiêu Quân sao!Nếu không phải có quan hệ với Tiêu Quân, tasẽ không ngần ngại lôi cổ nó ra sau quán, sau đó hung hăng tát cho nó mấy cái,đánh cho tới khi nào nó hiểu đây không phải nơi muốn đến là đến,không phải nơicho những đứa nhóc không biết suy nghĩ đến nói năng lung tung!

Một bên Tiểu Cấn sớm đã quay người sang chỗ khác, cóđiều hắn vẫn run run hai vai, có thể thấy hắn nhịn cười khá vất vả đấy.

Sau lời nói chứa đầy bom của con nhóc kia,ta liền hóathân thành một con cá chạch, nín giận đi sang nơi khác.

Dựa vào đâu a!!! Núi lửa bùng nổ, trời sụp đất nứtcũng không đủ để hình dung được cơn giận của ta, tưởng Ngôn Tử Kỳ ta lănlội ngoài đời bao năm nay, dù có lớn hơn con nhóc đó vài tuổi, nhưng cũng chưacó một ai dám nói ta già, ngay cả Triệu thái tử còn muốn theo đuổi ta,cả ngàytheo đuôi ta đòi làm bạn trai ta!

Không thể tin nổi hôm nay lại bị một con nhóc chê làgià!

“Ngôn tỷ, ngươi bình tĩnh…… Bình tĩnh a!” Tiểu Cẩnloạng choạng ôm cánh tay của ta, vẻ mặt đồng tình nhìn ta.

“Ta khi nào không bình tĩnh?” Liếc trắng mắt, ta hunghăng bỏ tay hắn ra.

“Bộ mặt ngươi rõ ràng như muốn đi giết người, còn dámnói là bình tĩnh, Ngôn tỷ, trên đầu ngươi đầy hơi nước kìa!”

“Cút ngay,đừng chọc giận ta.” Tùy tay lấy điện thoại,nhấn số gọi điện cho Tiêu Quân.

Vừa mới có tín hiệu, còn chưa đợi đầu dây bên kia nóigì, ta đã tuân ra một tràng,“Tiêu Quân, hạn cho ngươi nửa giờ nữa đem em họ yêuquí của ngươi trở về,con nhóc đó sắp làm ta điên rồi đây này!”

“Nó ở cạnh ngươi sao?”Trong giọng nói của Tiêu Quânmang theo vài điểm kinh ngạc,“Ta hiện tại không rời đi được, nửa giờ sau nhấtđịnh sẽ qua.”

Tuy rằng cùng một con nhóc so đo thì không được phongđộ cho lắm, nhưng đối với một kẻ vốn đã chẳng có phong độ như ta thì chẳng vấnđề, hơn nữa lời nói của con nhóc kia có lực sát thương rất cao, ta quyết địnhphải ném nàng cách xa ta một chút.

Sự thật đã xác mình, cái con nhóc em họ Tiêu Quân nàychắc chắn là đến để gây sự, không chỉ nói chuyện cũng gây sự, ngaycả lúc ra sàn nhảy cũng gây ra xung đột, chỉ thấy con bé ra sàn nhảy chưa tới10 phút, sàn nhảy đã trở thành võ đài !!

Con nhóc này cũng chẳng biết đánh nhau, cứ nhắmmắt tung tay hất chân lộn tùng phèng,”choang, keng” bình thủy tinh, chai rươu,chén , ly đều theo mấy cứ hất tay phang cẳng ấy mà vỡ nát một đống dưới sàn.

Ta chen qua đám người đông nghịt, liếc nhìn thủphạm,“Làm sao đâu?Ngươi nếu có ăn no rửng mỡ thì làm ơn ở ngoan trong nhà màđập phá, đừng ở đây làm ảnh hưởng tới ta!” Miệng lên tiếng khắt khe quát mắng,mắt lạnh lùng liếc nhìn con nhóc không biết điều này, giỏi thật, con nhócnày đi gây sự với ai không đi lại đi gây với đàn em của Hắc lão Đại!

Hắc lão đại là là chủ xị của lũ hắc đạo, làm việclẫn hành động đều giống y tên họ của hắn – Hắc! Mà đàn em của hắn thìcũng chẳng vừa, bất kể việc gì thuộc loại không tốt như chơi gái, đánh nhau….Chúng đều làm, mặc kệ không quan tâm tới bất cứ ai! Xem ra lần này phải để TiêuQuân xử lí vụ này may ra mới xong.

Trong lúc quản lý bên kia đang tranh thủ gọi điên báocho Tiêu Quân , bên này ta tiếp tục hùng hùng hổ hổ,“ Nhóc con này, ngươi muốnchết hay sao mà tới đây gây rối hả?.”

Đàn em của Hắc lão đại lau mặt, hung tợn quát, “Ngôntỷ , ta vì nể mặt ngươi mới không động thủ, có điều con nhóc này ta nhấtquyết phải mang đi, không cho nó biết trên dưới,Hắc Mao ta từ nay biết ăn nóithế nào trong giới giang hồ!”

Vừa nghe hắn nhắc tới tên mình, ta thiếu chútnữa không nhịn được cười, Hắc Mao,hắn vậy mà vẫn còn tự tin với cái tên đó sao!

“Hắc…… Hắc huynh đệ.” Ta thật sự nói không nổi cái Hắc…. Mao kia,“Nếu hôm nay là ngươi khác, ta đây không nói hai lời sẽ chongươi mang đi, nhưng con bé này là em họ của Tiêu Quân, ta thật sự rấtkhó xử, không biết phải làm sao, hay là chờ Tiêu Quân đến đây rồi quyết định xửlí nàng ra sao.”

Con nhóc đứng bên cạnh nghe bọn ta nói chuyện, lậptức cảm thấy bất bình, phát huy cái “ mỏ vịt”:“Có lầm hay không, là hắn sờmông ta trước!”

Mạnh mẽ quay đầu sang, ta lườm nàng một cái: “Ngươicâm miệng cho ta.”

Đến lúc ta đem hai kẻ phiền phức này vào văn phòngphía sau, Tiêu Quân cũng đã đến nơi, vừa đi vào cửa, chưa nói lời nào, đãlườm em họ mình một cái đầy xem thường, hắn trợn trừng khiến con bé suýt nữathì bật khóc

Sau đó hắn ngồi cạnh ta, cùng Hắc Mao chào hỏi, tất nhiên hai người này cũng không phải người xa lạ, sau đó bọn họgiao tiếp vài câu khách sáo, ta ngồi bên nghe mà thiếu chút nữa thì ngủ gật.

“Hắc lão đại hình như có việc quan trọng gặp chút rắcrối, nghe nói hắn có món hàng bị hải quan giữ lại kiểm định, nếu có gì cần hỗtrợ, cứ nói với ta một tiếng, ta ở bên đó cũng có vài người bạn.”

Tiêu Quân thốt ra nhừng lời này xong,ánh mắt Hắc Maonhất thời sáng sủa hẳn lên:“ Đại ca của ta sớm đã biết Tiêu lão đại ắt có cách, đúng là có quen biết Tiêu lão đại đã lâu, thật sự ngại quá khôngdám mở miệng ra nhờ, hôm nay có lời này của Tiêu lão đại, thật sự tốt quá. Bannãy không biết vị tiểu thư này là em họ Tiêu lão đại, còn đòi hỏi tội,mong ngươi thứ lỗi, đừng so đo với một kẻ như ta.”

Tiêu Quân một tay ôm thắt lưng của ta, cười gật đầu:“Đâu có.”

“ Đừng như vậy nha, đồ bị đập nát ta còn chưa tính.”Xem tình hình thì hắn đã đàm phán xong, vừa rồi tên Hắc Mao kia oai phongkiêu ngạo là thế, thế mà giờ thì như con chó cụp đuôi vậy, ta nhịn không đượcbuột miệng.

“Ngôn tỷ , ngươi cứ tính tiền đi, ta lập tức thanhtoán không dám thiếu.”

Chờ tên kia rời đi, Tiêu lão đại bắt đầu tính sổ tiếp,đối tượng đương nhiên là vị biểu muội “ yêu dấu”, con nhóc nàytrước mặt người khác thì diễu võ dương oai, vậy mà giờ thì như quả cà tím dậpnát.

Ta thoải mái ngồi một bên, mở to ánh mắt xem kịch vui.

Tiêu lão đại lên tiếng :“ Ta nhớ là sáng nayngươi mới xuống máy bay?Nếu bây giờ đã cảm thấy đủ sức vui chơi tiếp,ta lập tứckiếm vé máy bay, cho ngươi trở về bên kia, đừng quên ngươi là vụng trộmvề nước, còn dám gây chuyện ta đem ngươi đóng gói ném sang bên kia.”

“Ngươi không quan tâm ta, ta đương nhiên muốn đi chơi, vì nghe mấy kẻ thuộc hạ của ngươi cứ Ngôn tỷ, Ngôn tỷ, ta chỉ tới xemnàng là nữ nhân thế nào thôi mà.” Nhóc con kia bĩu môi, không biết sống chếtphản bác lại.

Nghe hai người họ đối thoại hai ba câu, ta đã có thểhiểu được vì sao con nhóc này đang ở nước ngoại lại có thể trở về đây, làm saocó thể đột nhiên xuất hiện ở trong này , hóa ra con nhóc này trốn nhà đichơi, ngàn dặm xa xôi tìm anh họ, vụ này nếu là ở cổ đại, chắc chắn làchuyện tình cảm động đáng lưu vô sử sách !

“ Vậy hiện tại ta sẽ “ quan tâm” ngươi, mau ra ngoài,ta kêu TIểu Điền đưa ngươi về biệt thự, ở trong nước, cấm ngươi đến quán barnửa bước.” Tiêu Quân xoa xoa cái trán, xem ra con bé này thật khiến hắn đau đầumuốn chết.

“ Không phải chỉ là một bà gái già sao? Có gì đặc biệtmà ngươi thích!”Con ranh kia nhảy tới trước mặt ta, chỉ thẳng mặt ta khángnghị.

“Ba……” Một âm thanh thanh túy vang lên trong văn phòngngột ngạt, ta chằm chằm nhìn vết bàn tay đỏ trên má con nhóc kia, không cảmgiác a, ta cũng đang muốn cho con nhóc này một cái tát, đúng là loại thân lừaưa nặng!

Quay đầu sang, thấy Tiêu Quân lạnh lùng lau bàn tayvừa mới tát xong!

Chỉ nghe hắn lạnh lùng nói:“ Ngươi còn dám không hiểuchuyện, về sau ngươi đừng mòn bước ra khỏi biệt thự, đến khi ngươi về bên kia,tuyệt đối không được bước ra nửa bước!”

“Ô ô…… Oa oa……” Con nhóc kia khóc đến kinh thiên độngđia rồi chạy ra ngoài.

“ Cám ơn cái tát ban nãy của ngươi.” Ta cười nói, sauđó lại thực u oán hỏi:“Ta thật sự già sao?” Chẳng lẽ nữ nhân 28 tuổi đãtrở thành gái già?

“Ngươi nghĩ Tiêu Quân ta lại có hứng thú với một bàgià sao?” Hắn cúi đầu liếm môi ta, sau đó dọc theo cằm liếm dần xuống cổ, một bàn tay nghịch ngợm đã luồn vào bên trong lớp áo của ta, âm thanh hắntrầm thấp:“Ngôn tử, ngươi rất ngon!.”

Đột nhiên ta nhận ra….. Ai là đồ ăn! Chẳng lẽ đối vớiTiêu Quân, ta là đồ ăn ở trên bàn sao?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngày hôm qua bận đithăm người thân, chưa có chút đổi mới nào, mọi người đừng trách ta……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.