Chương trước
Chương sau
Một đôi vợ chồng trẻ tuổinói: loại chuyện sắm vai nhân vật này tuyệt đối hữu ích cho việc gia tăng tìnhcảm đôi bên

Được rồi, tác gia dĩnhiên không phải là ngồi nhà, nhưng Lưu Tuấn đúng là thường xuyên ngồi ở nhà a.

Khi hai người chúng tôiđang mắt to trừng mắt nhỏ giằng co không ngừng với nhau, một giọng nói ngọtngào bỗng cất lên, bóng hình xinh đẹp sau lưng Lưu Tuấn xuất hiện trước mắttôi.

Đó là một người phụ nữ cóvóc người cao gầy, đường cong ma quỷ, khuôn mặt thiên sứ đó nha.

Cô gái ấy nhìn tôi và LưuTuấn một đang ngẩng đầu ngưỡng mộ một đang cúi đầu mắt nhìn xuống, “hài hòa”trừng mắt lẫn nhau, không khỏi khẽ nhăn cặp mày liễu gọn gàng tinh xảo, mỉmcười xinh đẹp, bờ môi đỏ mọng khẽ mở ra. “Các người đây là… Chơi cái gì vây?Tôi có thể gia nhập không?”

Nghe thấy thanh âm này vẻmặt Lưu Tuấn cao hứng quay đầu lại, thấy người đằng sau lại càng hưng phấnnhiều hơn, tiêu sái đi đến bên cạnh cô gái ấy, thân mật nói: “Mặc! Bảo bối TiểuMặc! Em không đi buổi hẹn nữa sao? Cố ý thoái thác không gặp để trở về với anhà? Uhm, anh biết em đối với anh tốt nhất mà! Biết anh ở nhà tịch mịch nên cố ýtrở về! Để anh cho em một nụ hôn cảm kích nào!”

Va dứt lời, Lưu Tuấn đãnghĩ muốn ở trước mắt tôi trình diễn hình ảnh hạn chế người xem, nhưng đúng lúctôi không nhịn được giơ hai tay lên che mắt, mở ra một khe hẹp để nhìn lén bọnhọ, đúng vào thời khắc mấu chốt nhất, anh ta giống như là chợt nhớ ra cái gì,đột nhiên ngẩng đầu lên, thay bằng vẻ mặt khóc thương nói với cô gái kia: “Cưngà, nhẫn nhịn chút nữa được hmm, bây giờ không phải là lúc chơi hôn nhẹ rồi, mặcdù anh cũng rất muốn…” Anh ta đem cô gái ấy kéo đến trước mặt tôi, tiếp tụcnói: “Bảo bối Mặc Mặc! Em mau tới giải thích với Hạ Anh một chút đi! Anh khôngphải là cái gì Ngưu Lang, mặc dù anh họ Lưu, không cẩn thận sẽ bị đọc sai thànhNgưu, nhưng anh thật sự không phải là Ngưu Lang! Tác gia! Tác gia!”

Cô gái được gọi là MặcMặc nghe vậy cong cong khóe miệng, hai con mắt to mở ra, hàng lông mi uốn congchớp chớp như chiếc quạt lông lên lên xuống xuống, ngọt ngào cười nói với tôi:“Hạ Anh, chúng tôi đến nhà cô chơi được không?”

Địa điểm: Hang ổ của HànLỗi, Hạ Anh.

Thời gian: 20

Sự kiện: Đại hội trao đổigiữa những người hàng xóm

Thành viên tham gia: HànLỗi, Hạ Anh, Hà Dịch, Lưu Tĩnh cùng với vợ chồng Lưu Tuấn.

Hiện trường: trong phòngkhách sáu người chia ra ngồi ở trên ghế sa lon, bốn người chờ chân tướng rõràng.

Tôi cùng Hàn Lỗi tùy ý kêmông ngồi xuống ghế salon, hai tay tôi khoanh lại để ở trước ngực, tay của HànLỗi thì hào phóng khoác lên vai tôi; Hà Dịch và Lưu Tĩnh rất khách khí ngồi ởbên cạnh; vợ chồng Lưu Tuấn thì ngồi ở trên ghế salon nhỏ, trên mặt có loạibiểu hiện thư thái cứ như đang ở nhà của mình.

Giang Mặc Mặc ưu nhã cầmlấy một cốc nước trái cây trên bàn, bờ môi đỏ mọng hoàn mĩ nhấp một ngụm nhonhỏ xong, đặt cái cốc trong tay thưởng thức, vẻ mặt tươi cười ngọt ngào nói:“Mặc dù đã chuyển đến đây vài tuần nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặtnhỉ? Chào mọi người, tôi là Giang Mặc Mặc, sống ở nhà cách vách, sau này xinchiếu cố nhiều hơn.”

Dứt lời, cô ấy nhìn chúngtôi một cái, sau đó nhẹ nhàng cười một tiếng: “Nói vậy tức là mọi người đang tòmò về quan hệ của tôi và Lưu Tuấn sao?”

Thấy vẻ mặt rất rõ ràngcủa tôi, Giang Mặc Mặc che miệng cười to hai tiếng sau đó nói: “Tôi trước nêntự giới thiệu mình đã chứ nhỉ, tôi là một nhà thiết kế nội thất, thuộc về loạitự do, nếu có đơn hàng sẽ thực hiện, không có đơn hàng thì ở nhà nằm ngủ, màtrong vài tuần chúng tôi chuyển đến đây đúng là thời điểm tôi bận rộn nhất nênchúng ta mới coi như là hôm nay chính thức gặp mặt. Về người đàn ông này,”Giang Mặc Mặc chỉ chỉ Lưu Tuấn. “Không sai, anh ta là người đàn ông mà tôi baonuôi!”

Nghe được lời giải thích củaGiang Mặc Mặc về thân phận của Lưu Tuấn, vẻ mặt của tôi lập tức trở thành khinhbỉ, rõ mồn một mấy chữ “anh còn dám giả bộ à”, vẻ mặt Hàn Lỗi y như đang xemkịch vui, gương mặt tuấn tú của Hà Dịch thì ửng đỏ, trợn mắt há hốc mồm, dù saovẫn còn trẻ tuổi cho nên có chút bị dọa sợ, còn Lưu Tĩnh mặc dù đã chuẩn bị tâmtư nhưng vẫn nhịn không được thở nhẹ.

Lúc ấy Lưu Tuấn đang uốngmột ngụm nước trái cây, nghe thấy những lời này lập tức phun ra tất cả những gìvừa uống, anh ta chật vật vừa thu dọn tàn cuộc, vừa rên rỉ kêu lên: “Cưng à,không phải là lúc nói giỡn đâu!”

“Đừng nóng vội a! Bây giờem sẽ giải thích lại một lần nữa thật rõ ràng là được mà!” Vẻ mặt Giang Mặc Mặcvô tội an ủi Lưu Tuấn, xem qua sắc mặt khác nhau của bốn người chúng tôi sau đócười nói: “Bị dọa sợ sao? Ha ha, thật ra thì đây chỉ là trò chơi của chúng tôimà thôi, đúng rồi, tôi còn chưa nói cho mọi người biết sao, thật ra thì chúngtôi là vợ chồng, hơn nữa còn là vợ chồng hợp pháp có giấy hôn thú đàng hoàngnha!”

Biết bây giờ Giang MặcMặc mới chịu giới thiệu mình cẩn thận, Lưu Tuấn liền ngồi nghiêm chỉnh lại, sauđó cô ấy giống như đang giới thiệu sản phẩm cho khách hàng, vươn một tay bày ratrước mặt Lưu Tuấn, mỉm cười nói: “Người đàn ông này thật ra thì thật sự là mộttác gia, chuyên viết sách, chẳng qua là tôi thấy anh ấy không mấy nổi tiếng màthôi.” Bỏ qua tiếng ho khan kháng nghị của mỗ tác gia nhà chúng ta, cô ấy tiếptục nói: “Anh ấy là tác gia tự do, tôi là nhà thiết kế nội thất tự do, cả haingười đều cần linh cảm nên rất thích chơi trò sắm vai nhân vật.”

Nghe đến từ mấu chốt này,Hàn Lỗi chỉnh lại kính, lộ ra vẻ mặt hứng thú.

Người đàn ông này!

“Nếu nói đến sắm vai nhânvật, thật ra thì chính là nhân vật sắm vai.” Giang Mặc Mặc giải thích.

Được rồi, cái này nói rồicùng chưa nói như nhau cả thôi.

“Bởi vì muốn kích thíchlinh cảm của anh ấy, tôi thường xuyên sắm vai những nhân vật khác nhau, tỷ nhưnữ tiếp viên hàng không, học sinh, phu nhân…, được rồi, tôi thừa nhận thật rathì mình cũng khá mê trò này nữa, chẳng lẽ mọi người không cảm thấy như thếtương đối tình thú hay sao? Mà tháng này, chúng tôi vừa lúc chơi trò bị ‘baonuôi’, cho nên thật xin lỗi vì đã để mọi người hiểu lầm.” Giang Mặc Mặc thànhtâm thành ý nói xin lỗi.

Nhưng mà, thật ra thìhiểu lầm bọn họ cũng chỉ có tôi và Lưu Tĩnh mà thôi.

Sau khi oan tình bị rửasạch, Lưu Tuấn tựa vào trên ghế sa lon vươn tay ôm lấy khuôn mặt của vợ, bộdáng đắc ý nhìn tôi, dùng khẩu khí hết sức hoài niệm nói: “Hạ Anh a, em thật sựlà một chút cũng không thay đổi, vẫn còn cố chấp như thế cơ à!”

Rất tốt, bây giờ đối vớinghề nghiệp thần bí của Lưu Tuấn thần bí coi như đã chân tướng rõ ràng, nhưnglại có vấn đề mới xuât hiện, đó chính là nghe giọng điệu của Lưu Tuấn thì thậtgiống như tôi và anh ta rất quen thuộc với nhau, nhưng vấn đề ở chỗ, trong trínhớ của tôi tựa hồ không có người này tồn tại.

Nhìn thấy vẻ mặt tôi đămchiêu hoàn toàn nhớ không nổi ra cái gì, ở trước mặt mọi người Lưu Tuấn tỏ vẻthương tâm, hai tay ôm lấy trái tim, ai oán nói: “Tiểu Anh, em thật đúng là mộtngười phụ nữ tuyệt tình, cứ thế quên hết đoạn kí ức vui vẻ ngày xưa của chúngta! Anh thật đau lòng, thật đau lòng quá! Tâm tình thiện lương đau đau quá đauquá a!”

Xem ra anh ta có vẻ nhưbiết tôi thật, bởi vì cái nickname Tiểu Anh này chỉ có người tôi quen trước nămbốn tuổi mới biết mà thôi, chẳng lẽ tôi cùng anh ta thật sự từng có một đoạn“kí ức vui vẻ” hay sao?

Lưu Tuấn rất lớn mật, làmtrò trước mặt vợ dám nói về người phụ nữ khác, nhưng Hàn Lỗi tất nhiên khôngthể sảng khoái.

Còn chưa chờ tôi có đầyđủ thời gian nhớ lại chuyện cũ đã phát hiện sự khác thường của Hàn Lỗi, mặc dùkhóe miệng anh vẫn cong cong, nhìn như có vẻ rất hứng thú với chuyện cũ củatôi, nhưng ánh mắt cứ từ từ lạnh như băng, ngay cả bàn tay đang khoác trên vaitôi tựa hồ cũng tăng thêm sức nặng, mẹ ơi, người đàn ông này không phải là đanghiểu lầm chuyện gì đó mà ghen đấy chứ?!

Lưu Tuấn vẫn còn đangkhoa trương giả bộ đau lòng, chọc cho ba người còn lại cười ầm ĩ, tôi cắn rănghung tợn nói với anh ta: “Nhanh một chút đem sự thật khai ra, nếu không tôi sẽlàm cho anh phải đau lòng hơn đấy!”

Nghe vậy, Lưu Tuấn cuốicùng mới khôi phục như bình thường, nhưng vẻ mặt vẫn là thương tâm nói: “TiểuAnh, trí nhớ của em thật sự chẳng tốt chút nào, đem anh quên đi như thế, đượcrồi được rồi, đừng có trừng anh nữa, trợn mắt cả một đêm rồi mà không mệt à,được rồi được rồi, anh không nhiều lời, bất quá, em thực sự không nhớ rõ anhsao? Được được được, anh nói anh nói, anh nhưng là nhân vật trọng yếu, đã đượctận mắt thấy em chào đời đấy! Còn nhìn em cởi quần để hở PP bò loạn khắp nơinữa… Được rồi, đoạn này cắt bớt, dù sao anh cùng em vẫn còn phải sống cạnh nhauthêm mấy năm nữa! Em thật sự không nhớ rõ sao? Thử nghĩ lại xem, nói ví dụ nhưcái đầu trọc…”

Nhắc tới đầu trọc, trongđầu tôi đột nhiên linh quang chợt lóe, tựa hồ nhớ tới lúc còn rất nhỏ, tôi cùngvới một cái đầu trọc “vắt chày ra nước”, mà chủ nhân của cái đầu trọc lốc này,hình như là một bé trai hơn tôi mấy tuổi, chẳng lẽ…

“Anh chính là anh đầutrọc năm đó?” Tôi duỗi ra ngón tay, run rẩy chỉ vào anh ta. Vẻ mặt Lưu Tuấnhiện rõ mấy chữ “em cuối cùng cũng nhớ ra”.

“Hừ! Không thể trách ema, ai bảo anh bây giờ không còn đầu trọc nữa chứ? Hơn nữa khi đó em còn nhỏ nhưvậy, không nhớ rõ anh thì có gì kì quái chứ!” Tôi giải thích, nhưng đó cũng làsự thật, hình như từ lúc bốn tuổi tới giờ tôi chưa từng gặp lại anh ta nữa.

Quả nhiên là con traimười tám sẽ trổ mã a.

“Nhưng mà, anh so với emrốt cuộc lớn hơn bao nhiêu tuổi a?”

“Anh bây giờ là ba mươituổi, em thử nói xem?” Lưu Tuấn hỏi ngược lại, sau đó oán trách nói. “Em lạidám quên mất đoạn kí ức bắt nạt anh ngày xưa. Ngày đó em rất không ngoan, thích‘chạy trần truồng’ còn chưa đủ, còn vừa đánh vừa toét miệng cười, không cho emđánh thì sẽ khóc, quá phận nhất chính là, đánh thì đánh đi, lại còn không ngừngchảy nước miếng từ khóe miệng ra nữa…”

Ách, tôi thật sự quá đángnhư vậy hay sao?

Cho nên, cả buổi tối, tấtcả mọi người đều ngồi nghe Lưu Tuấn kể chuyện “ký sự huy hoàng” thời tôi cònbé, tiếng cười không ngừng, tình cảm phát sinh nhanh chóng.

Tiễn khách xong nằm ởtrên giường tôi không khống chế được cong cong khóe miệng, dù sao cũng là vôtình gặp gỡ một người bạn nối khố từng bị tôi “chơi đùa” ngày xưa mà, tôi dĩnhiên rất cao hứng, nhưng mà người nào đó đi đâu mất rồi?

Hàn Lỗi nằm nghiêng ở bêncạnh tôi, khóe miệng vẽ thành một đường cong đẹp mắt, hai mắt tỏa ra tia nhìnnóng rực, hài hước nói: “Thì ra là lúc nhỏ em thích ‘chạy trần truồng’ a, lạicòn chạy cho người đàn ông khác nhìn nữa.”

Haha, ngại ghê, khi đóLưu Tuấn cũng là một bé trai khỏe mạnh nhưng mà một đứa nhóc mới năm tuổi đãđược tính là một người đàn ông rồi sao? Nếu như lúc ấy tôi quen biết Hàn Lỗi,tôi cũng sẽ không ngần ngại “Chạy trần truồng” cho anh nhìn đâu, dù sao tôicũng không nhớ rõ mà

Hàn Lỗi từ từ nhích tớigần tôi, bàn tay đặt ở trên mông tôi không ngừng làm loạn, vẻ mặt tà tà xấu xanói: “Cưng à, anh cũng muốn nhìn em ‘chạy trần truồng’ một lần a!”

Dứt lời, anh không thèmphân trần hướng tôi đè xuống.

Oan uổng quá, tôi mớikhông thích “Chạy trần truồng” a, chẳng lẽ trẻ con lúc bé vào mùa hè khôngthích đem toàn thân cởi trống trơn hay sao? Như thế rất lạnh a, rất lạnh!

Cùng Giang Mặc Mặc tiếpxúc qua một thời gian, mọi người liền phát hiện cô gái có vóc người cao gầy,hoàn mỹ, ngọt ngào dụ hoặc này là một người vừa khả ái vừa dễ sống chung, mặcdù bằng tuổi với Lưu Tuấn nhưng lại có một tâm hồn đi ngược với tuổi tác củamình.

Từ ngày đó, ba người phụnữ chúng tôi trở thành chị em tốt với nhau, bởi vì liên quan tới số tuổi nêntôi cùng Lưu Tĩnh muốn gọi cô ấy là Giang tỷ, nhưng Giang Mặc Mặc chết sốngkhông chịu, nói là gọi thế sẽ khiến cô ấy mau già, cho nên cuối cùng chúng tôiquyết định gọi thẳng tên của đối phương.

Giang Mặc Mặc nói, tất cảmọi người đều là phụ nữ, tức là đã kết hôn hoặc là có đàn ông bên cạnh, cho nênnhững cuộc giao lưu trao đổi xem làm thế nào để duy trì hôn nhân là rất có ýnghĩa và quan trọng.

Giang Mặc Mặc còn nói,kết hôn là chuyện của người nhà, nhưng cũng là chuyện của riêng hai người, chonên song phương đều có nghĩa vụ vì một cuộc hôn nhân chất lượng tốt mà khôngngừng cố gắng.

Trong phương diện cuộcsống hôn nhân, tôi là tay mới, Lưu Tĩnh cùng Hà Dịch cũng mới ở chung một chỗkhông bao lâu, cho nên người có cuộc sống vợ chồng phong phú là Giang Mặc Mặcliền vỗ ngực tự xưng là lão làng, hào sảng nói: “Các em gái, để chị đây dạy mọingười một chút phương pháp để gia tăng tình thú giữa vợ chồng và nam nữ vớinhau!”

Đem Lưu Tuấn đuổi ra khỏinhà xong, ba người chúng tôi ở trong phòng bắt đầu “Giang Mặc Mặc’s Talk Show*”

(*TalkShow: tức là tọa đàm. Một buổi tọa đàm khuyến kích thành phần tham dự thenchốt, thường được gọi là “panelists”, tạm dịch là danh sách khách mời tọa đàm,cùng chia sẻ các kinh nghiệm trong một môi trường gần gũi thân thiện. Bản chấtcủa nó không đáng sợ như môt buổi thảo luận nhóm, và sẽ được phát huy công dụngđến mức cao nhất khi câu chuyện của các khách mời có liên quan đến nhau nhưngvẫn bộc lộ các khía cạnh mới mẻ)

Giang Mặc Mặc ưu nhã ngồivắt chân trên sopha nhỏ, thảo luận: “Rất nhiều người sau khi kết hôn sẽ cảmthấy không còn những tình cảm xúc động hay kích tình như lúc ban đầu nữa, bởivì công việc, bởi vì áp lực, bởi vì củi gạo mắm muối, ước mơ về một tình yêu sẽkhông còn, như vậy là sai lầm! Sau khi cưới mọi người cần nhất chính là giữvững tình cảm giống như yêu nhau ngày trước, vì vậy chúng ta cần tình thú, cầnkích tình!”

Giang Mặc Mặc có chútkích động, tôi cùng Lưu Tĩnh thì ở một bên an tĩnh nghe.

“Cho nên a…” Giang MặcMặc cười mị mị nói với chúng tôi: “Thử chơi trò sắm vai nhân vật xem sao! Rấtvui vẻ đấy nhé!”

Thấy vẻ mặt chúng tôikhông giải thích được, Giang Mặc Mặc đứng dậy mở tủ treo quần áo, đem ra mộtvài bộ y phục đặt ở trên giường.

Tôi cùng với Lưu Tĩnh đitới bên giường, phát hiện đống quần áo trên giường có cả đồng phục y tá, đồngphục học sinh, trang phục nghề nghiệp… lại còn cả những bộ đồng phục chuyênnghiệp tổ hợp của S lẫn M*, một bên còn có cả tóc giả và đạo cụ nữa.

(*S làsadist, M là masochist, nôm na là bạo lực, ngược thân, có thể hiểu là bạo ***nữa, chi tiết mời bà con tự tìm hiểu)

Tôi nhìn những món đồnày, lại nhìn đến vẻ mặt Giang Mặc Mặc tràn ngập sắc xuân, không khỏi cảm kháilên tiếng: “Các người nhất định rất tính phúc, tên Lưu Tuấn kia kiếm được quá lờirồi!”

Giang Mặc Mặc không chútkhách khí gật đầu đồng ý, mọi người cười vui vẻ.

Giang Mặc Mặc nói, đànông là loại sinh vật thích mùa nào thức nấy, mặc dù rất yêu bạn nhưng mà vẫn hyvọng có thể thấy được một bạn trong vẻ khác, dù sao thì vẻ ngoài bất biến lúcnào cũng dễ dàng khiến người ta sinh ra chán ghét mà, thỉnh thoảng vui đùa mộtchút trò chơi y tá-bệnh nhân, thầy giáo-học sinh, như thế mới mẻ và thú vị cỡnào a, phải biết rằng, XXOO là một điều quan trọng trong hôn nhân a, dĩ nhiên,trao đổi về vấn đề tâm lý cũng khá trọng yêu, cho nên, muốn giữ vững một cuộchôn nhân ngọt ngào thì hẹn hò, hẹn hò, đi hẹn hò đi!!!

Giang Mặc Mặc còn nói rấtnhiều, từ cấp độ không hạn chế số tuổi cho đến hạn chế cao, khiến tôi thu đượcnhiều ích lợi không nhỏ, ăn no thỏa mãn vô cùng, còn Lưu Tĩnh thì xấu hổ chonên đỏ mặt nghe xong.

Tan cuộc, Giang Mặc Mặchỏi chúng tôi đối với mấy món đồ “cực phẩm” kia có hứng thú hay

không, cô ấy có thể giúp chúng tôi đặt hàng, nhìn bộ đồng phục y tá chưa từngthử mặc và bộ đồng phục học sinh sau khi tốt nghiệp đã không còn mặc nữa, tôico giật khóe miệng lắc đầu, đi hẹn hò thì có thể chứ những thứ này thì lần sausẽ bàn nha, lần sau sẽ bàn, bây giờ tôi còn chưa có đủ dũng khí!

Nói đến hẹn hò, tôi hìnhnhư chưa từng hẹn hò cùng Hàn Lỗi thì phải.

Thừa dịp cuối tuần, tôitìm được Hàn Lỗi trong thư phòng sau, cười mị mị đi vào.

“Cưng à! Chúng mình đihẹn hò đi!” Tôi gục ở trên bàn sách nói với anh.

Hàn Lỗi tháo mắt kiếngxuống, sủng nịch điểm chút trên đầu mũi tôi, cười nói: “Được! Chúng ta đi hẹnhò!”

Lúc thay quần áo, vì chịuảnh hưởng của “Giang Mặc Mặc’s Talk Show” nên tôi cứ suy nghĩ trong lòng mãi,không mặc đồng phục y tá, đồng phục học sinh, vậy thì mặc như một sinh viên đạihọc liệu có thể coi là một kiểu sắm vai nhân vật không nhỉ?

Cho nên, tôi lôi ra bộquần áo nhẹ nhàng tràn đầy sức sống và quần jean, cột tóc lên thành đuôi ngựa,đeo thêm một chút đồ trang sức nhã nhặn, ừm, rất có khí chất thanh xuân và mùivị của một sinh viên đại học đấy!

Hàn Lỗi tựa hồ tâm hữulinh tê* cùng với tôi, anh cũng mặc một bộ trang phục nhẹ nhàng đơn giản, thoạtnhìn rất đẹp trai và khoan khoái, thảnh thơi nữa.

(*tâm hữulinh tê: tâm ý tương thông)

Không thể không thừanhận, cái má Hàn gia cũng thật tốt quá đi, rất cường đại, người này rõ ràng lớnhơn tôi đến mấy tuổi mà thoạt nhìn như là bằng tuổi tôi, thật muốn hô to ôngtrời không công bằng.

Ra đường, tôi cùng vớiHàn Lỗi thân mật tay nắm tay, đi dạo phố, xem chiếu phim, giống hệt như mộtbuổi hẹn hò của các cặp tình nhân, cảm giác rất tuyệt vời vì đây là lần đầutiên cùng anh hẹn hò, thế nên phá lệ quý trọng từng giờ từng phút.

Tan buổi chiếu phim, tôicùng Hàn Lỗi ngồi trong một quán cà phê hết sức phong cách để nghỉ chân, vị tríhai người chọn là nơi có cửa sổ sát đất, vừa ở đó uống cà phê vừa quan sát dòngngười đi đường.

Lúc này, Hàn Lỗi độtnhiên đem lực chú ý của tôi di dời đến trên người anh, chỉ thấy anh ngoắc ngoắcngón tay với tôi.

Tôi nghe lời đặt tayxuống bàn, nghiêng người về phía trước, Hàn Lỗi cũng đặt tay lên bàn nghiêngngười theo, vì thế mặt của hai chúng tôi cách nhau rất gần.

Hàn Lỗi đem mắt kiếngtháo xuống đặt lên bàn, tà tà cười nói: “Cưng à, chúng ta hôn môi đi!”

Hôn môi? Ở chỗ này? Đừngnói bên cạnh vẫn còn người, ngay cả người đi đường bên ngoài lớp thủy tinh kiacũng có thể thấy được a! Thật là một người đàn ông to gan mà.

Mặc dù xấu hổ, nhưng rấtđộng tâm.

Cho nên tôi chủ động nhắmhai mắt lại, trong tiếng cười nhẹ của Hàn Lỗi, chúng tôi ở trước mặt mọi ngườithân mật hôn môi.

Quả nhiên là Hàn Lỗi, cáikẻ làm người gian trá này, làm việc cũng có phong cách riêng của nó a.

Trước mặt mọi người hônmôi cũng rất động tâm, rất mất hồn.

Thật là một buổi hẹn hòkhoái trá, tôi nhất định sẽ suốt đời không quên.

Một ngày, mẹ chồng tôiđột nhiên khẩn cấp triệu hồi tôi về nhà lớn

Vào nhà, tôi phát hiệnchỉ có một mình mẹ chồng mà thôi, bà kéo tôi vào góc phòng, lấy một cái hộp lớntừ trong tủ quần áo, cẩn thận mở ra.

Trời a! Tôi nhìn thấy cáigì đây chứ! Tôi nhìn thấy đồng phục thủy thủ a!

Mẹ chồng vui vẻ cười nóivới tôi: “Thế nào? Mẹ đặt hàng từ trên mạng đấy, con nói xem có thích hợp vớimẹ không?”

Nếu không phải mẹ chồngtôi không quen biết với Giang Mặc Mặc, tôi sẽ còn hoài nghi bà cũng nghe “GiangMặc Mặc’s Talk Show” mất thôi.

Khóe miệng tôi khẽ coquắp cười nói: “Chắc là khá thích hợp với mẹ…”

Đột nhiên, mẹ chồng tôicong cái miệng nhỏ, có chút hối hận nói: “Không biết ông nhà có thích đồng phụcthủy thủ không nhỉ? Quả nhiên là cần phải lập danh sách những thứ cần thiếtmà…”

Tôi cười méo xệch, thậtlòng cầu nguyện cho “những thứ cần thiết” mà mẹ tôi đang nói kia, chính là mấycái đạo cụ SM dành riêng cho tình thú vợ chồng, tỷ như roi a, dây lưng a, nếnnữa a…

Aizz! Cầu nguyện thượngđế phù hộ cho cha chồng tôi, hy vọng ông có đủ can đảm để tiếp nhận mọi chuyệncùng với dũng khí để giác ngộ! A-men!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.