“ Em đói..”_cô nói.
Lúc này anh mới chịu bỏ qua chuyện đó, anh bê mấy món mà Tông Trạch vừa
làm nóng xong mang qua, để ở bàn dành cho bệnh nhân, bày ra đầy cả một bàn.
Cô như muốn há hốc mồm, mớ đồ ăn này làm sao mình cô ăn cho hết được.
“ Là mẹ nấu cho em đó.”
“ Mẹ đã đến đây sao?”
“ Ừm. Mẹ vừa về một lúc là em tỉnh dậy. Mẹ không muốn gọi em dậy.”
Cô nhìn một loạt trên bàn toàn mấy món bổ máu, bổ xương..mẹ của cô đúng là chu đáo với con gái mà. Nhưng nấu nhiều như vậy phải 3-4 người ăn mới hết.
“ Ừm...ăn từng món trước nhé.”_anh hỏi cô.
Cô gật đầu đồng ý. Lúc này anh đúc cho cô nếm thử, nhưng cảm nhận thật lạ, cô cảm thấy rất nhạt miệng, có như mồm cô nhạt nên mới thấy vậy, hoặc đang yếu trong người nên cảm thấy mọi thứ không được ngon miệng. Ăn được mới vài đũa, cô đã nói.
‘Em không muốn ăn nữa. Em ăn không cảm thấy ngon. Nhưng lại không muốn phụ lòng mẹ. Em phải làm sao?”
‘Gắng ăn thêm một chút nữa đi. Số còn lại anh và Tông Trạch sẽ cùng nhau ǎn."
“ Vậy anh nếm thử đi, có phải vị giác của em đang có vấn đề không?”
Huỳnh Thiên Minh nếm thử đồ ăn mà mẹ vợ nấu. Anh cảm thấy không có gì lạ, rất ngon lại là đằng khác.
“ Rất ngon mà. Em đang mệt nên mới như vậy. Không sao, nếu không ăn nổi thì anh nhờ bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-roi-yeu/3742880/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.