Anh đứng dậy có hơi loạng choạng. Hai tay Huỳnh Thiên Minh vịn vào thành ghế.
"
‘Chân anh cần thời gian để lành lại. Hay là thời gian này anh chịu khó ngồi xe lăn đi Phó Tổng”
“ Không sao. Vết đạn thôi mà. 2-3 ngày lại bình thường thôi.
Huỳnh Tông Trạch sợ anh sẽ ngã, nên đi bênh cạnh, dìu anh lại bàn ăn. Huỳnh Thiên Minh nhìn thấy bát cháu nóng hỗi, nhưng miệng anh lại lạc nhách, cảm giác không muốn ăn gì.
Nhưng để đủ sức mới có thể ở bên cạnh chăm sóc cô, anh đành phải cố gắng, dằn lòng mà ăn mấy muỗng.
Cô nằm trên giường, lúc này có chút phản ứng, đôi mắt lim dim của cô như đang cố gắng mở ra. Những âm thanh nho nhỏ phát ra từ miệng cô. Là đang gặp ác mộng, trong mơ cô thấy lại viễn cảnh Kim Nguyên đang hành hạ mình và Thiên Thành.
Đầu cô lắc qua lắc lại, nhưng lúc này không ai chú ý nên không thấy được. Cô hoảng loạn tới mức chợt bừng tỉnh lại, miệng thì phát ra tiếng.
“ Đừng mà.”_Tiểu Thư mở mắt ra.
Huỳnh Thiên Minh nghe tiếng cô hét lên liền buông bát cháo mà chạy đến đầu giường. Huỳnh Tông Trạch thì đứng ngớ người, chỉ biết anh như được ai tiếp sức mạnh, chạy qua như thể chưa từng bị thương.
“ Em thấy trong người sao rồi?”_Huỳnh Thiên Minh hỏi.
Gương mặt nhợt nhạt của cô, cộng thêm cơn ác mộng vừa rồi, khiến nước mắt vô thức rơi đọng trên hai gò má, cô vừa mới tỉnh lại, chỉ thấy mọi thứ trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-roi-yeu/3738996/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.