Anh...anh rất yêu em. Em có thể cho anh một cơ hội không? Anh sẽ bù đắp cho em và Thiên Thành bằng tất cả những gì mà anh có."
Huỳnh Thiên Minh lấy hết can đảm còn lại của anh ra để nói với cô, nhưng lại không nhận được câu trả lời, không khí trở nên im lặng dường như chỉ còn mỗi anh thức.
" Em...có nghe anh nói gì không?"
Anh chòm qua nhìn xem thì thấy cô đã chìm vào giấc ngủ tự lúc nào không hay, ánh mắt anh không rời khỏi cô, ngủ mà cũng đáng yêu như vậy, làm sao mà anh không động lòng cho được.
" Hi vọng lúc nào cũng được ngắm e ngủ say như vậy"_anh tự nói rồi mỉm cười.
Thật ra cô vẫn chưa ngủ, chỉ là đang cố giả vờ như không biết gì cả, giống thật như đã ngủ vậy. Cô nghe hết những gì mà anh vừa nói.
" Anh yêu em."
Nói xong câu này anh cũng nằm xuống rồi ngủ. Cô lúc này mới chịu mở mắt ra, mặt cô đỏ ửng cả lên, trong lòng thì cứ sốt sắn khó tả. Mấy lời yêu thương như vậy mà lại khiến tâm cô trở nên loạn.
Sáng hôm sau...
Anh tỉnh dậy thì đã không còn thấy cô nằm bên cạnh nữa, Huỳnh Thiên Minh xuống giường vào nhà vệ sinh một chút rồi đi ra.
Anh đi xuống nhà, chưa kịp xuống dưới đã nghe tiếng cả nhà cười nói rôm rã dưới bếp, mọi người đang chuẩn bị ăn sáng.
Anh cảm thấy rất e ngại, mặc dù họ vẫn chưa ly hôn, nhưng những gì mà anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-roi-yeu/3644778/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.