Cô nằm xoay lưng về phía anh, giữa hai người cách nhau một khoảng, anh thì lại nằm thẳng rồi nhìn lên trần nhà, sau đó lâu lâu lại quay sang nhìn cô gái bên cạnh mình.
Huỳnh Thiên Minh đột nhiên thấy nhẹ nhõm trong lòng, cuối cùng thì anh cũng tiến xa hơn được một bước. Còn cả nhận lại Thiên Thành, điều mà anh tưởng chừng không tưởng.
Thì ra đây chính là cảm giác hạnh phúc mà suốt những năm nay anh luôn tìm kiếm. Thì ra chỉ cần ở bên cạnh người mình yêu, bên cạnh con trai là cảm giác cả thế giới như thu lại.
Cả hai đều không ngủ được, nhưng lại khó mở lời, cô cố nhắm mắt để có thể ngủ. Còn anh thì cứ lặng thầm nhìn về phía cô, muốn quay qua ôm cô một cái nhưng lại không dám.
" Em đã ngủ chưa?"_anh mở lời trước.
Giọng nói ngọt ngào này khiến cô đang nhắm mắt cũng phải bừng tỉnh, cô vẫn nằm im bất động, một lúc sau mới trả lời.
"Vẫn còn" cô đáp.
Huỳnh Thiên Minh nằm bên cạnh nuốt nước bọt một cái lấy can đảm.
" Cảm ơn em đã để Thiên Thành nhận lại anh."
Thiên Thành là một đứa trẻ ngoan. Điều mà nó mong đợi nhất, là gặp được ba của nó. Trong tưởng tượng của nó ba là một người rất tuyệt vời, rất yêu thương nó và mẹ nó, nhưng lại luôn bận với công việc nên không thể xuất hiện."
Bây giờ anh mới biết hóa ra cô chưa từng nói xấu về anh với thằng bé, cô vẫn luôn muốn giữ ấn tượng tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-roi-yeu/3616783/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.