Cô cũng mệt nên ngủ quên từ lúc nào không hay. Thật ra giữa hai người vẫn còn yêu nhau, nhưng cô lại luôn muốn phủ nhận điều đó. Bởi vì cô sợ tổn thương, tổn thương trong quá khứ đã khiến cô dần mất niềm tin.
Khoảng thời gian cô sống không có anh bên cạnh, khiến cô nhận ra rất nhiều điều, đúng là không có ai thiếu ai mà chết cả. Nhưng nếu bên cạnh có một người đàn ông thì cô sẽ không cần gồng gánh mọi thứ một mình.
Sáng hôm sau.
Sáng nay cô dậy sớm, Huỳnh Thiên Minh vẫn còn ngủ chưa chịu thức. Cô quay sang thấy gương mặt thanh tú đó đập vào mắt mình. Người đàn ông điển trai này vậy mà lại là chồng của cô. À đúng hơn là chồng cũ.
Anh ngủ nên nhìn rất thuận mắt, không gia trưởng, không cọc cằn, chỉ là một tên đàn ông đang ngủ say bên cạnh cô. Cô như bị một phút hóp mất hồn bởi nhan sắt đó. Cô đột nhiên trấn tỉnh lại rồi trèo khỏi giường sang phòng bên cạnh xem Thiên Thành đã dậy chưa.
Thằng bé vẫn còn ngủ, nên cô cũng không đánh thức nó. Cô xuống bếp chuẩn bị đồ ăn sáng để Thiên Thành dậy kịp lúc ăn rồi đi học.
Cô bày biện mọi thứ ra bàn, sau đó vào gọi Thiên Thành ra. Thằng bé vẫn còn ham ngủ chưa chịu dậy.
" Tiểu Thành của mẹ hôm nay phải đến lớp. Mau dậy ăn sáng sau đó mẹ đưa con đến trường."
" Thiên Thành muốn ngủ thêm một chút nữa ạ."Ngoan nào. Mẹ nấu những món mà con thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-roi-yeu/3564152/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.