" Lần này chú qua đưa con và mẹ về nước đúng không ạ?"_nó háo hức hỏi.
" Sao nào? Có phải rất vui mừng không? Mau nói cho chú nghe."
" Chú là tốt nhất. Lúc nào cũng quan tâm mẹ và con hết. Chú có muốn làm ba của con không?"_thằng bé ngây ngô hỏi.
Câu hỏi của nó là cho không khí bổng nhiên sượng lại, cô vẫn tiếp tục gấp đồ vào vali nhưng cũng không quên nhắc nhở thằng bé.
" Tiểu Thành. Sau này không được hỏi mấy câu ngớ ngẩn như vậy nữa."
Thằng bé bị la liền không vui, mặt nó xám xịt, nó cũng chỉ là một đứa trẻ con khao khát có một người ba thôi mà.
" Được rồi. Con muốn gọi chú là ba cũng được…"_Cố Hằng nói.
Cô nghe thấy vậy liền bất ngờ, nhưng cô không muốn thằng bé gọi Cố Hằng là ba, vì hắn đã giúp đỡ cô nhiều trong suốt thời gian qua. Cô không muốn nợ ân tình thêm nữa.
" Anh đừng chiều nó quá. Mặc kệ nó đi."
" Thiên Thành dù sao cũng là trẻ con mà. Hãy để tôi là ba nuôi của nó. Đứa trẻ kháu khỉnh này tôi cũng muốn có một đứa."
Nhưng lần này về nước Cố Hằng sợ e rằng gặp lại Huỳnh Thiên Minh cô lại sẽ động lòng, thời gian 4 năm qua quả thật là xa mặt cách lòng. Nhưng vốn dĩ hai người họ chưa hết tình cảm, nếu gặp lại không chừng sẽ nối lại tình xưa.
Hắn từng nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của Huỳnh Thiên Minh khi cố gắng tìm kiếm cô, hắn biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-roi-yeu/3551289/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.