Cô ra xe thấy Tông Trạch đang chờ sẵn bên ngoài.
" Phu nhân. Hôm nay không đi cùng Phó Tổng sao?"
" Anh ấy không khỏe. Nên ở nhà nghĩ ngơi rồi. Chúng ta đi."
" Vâng."
Hai người lên xe đến công ty.
Ở công ty Kim Nguyên cũng đã đến sớm, cô không quên gọi cho Huỳnh Thiên Minh. Tối qua anh không bắt máy, sáng nay lại không thấy ở công ty nên cô rất lo lắng.
Anh ở nhà đang nằm trên giường thì nhận được điện thoại, cũng không xem là ai mà đưa tay với lấy bắt máy.
" Thiên Minh. Em gọi anh cả đêm không bắt máy. Em rất lo lắng cho anh đó."
" Anh về nhà từ tối qua rồi. Em không cần phải lo lắng đâu."
Nếu biết là cô gọi anh đã không tùy tiện nhấc máy rồi. Bây giờ anh chỉ muốn nghĩ ngơi, chỉ muốn quên đi hết mọi chuyện. Nhưng xem ra không thể được, mọi thứ cứ dồn dập vào người anh.
" Hôm qua anh có uống nhiều rượu không? Sức khỏe của anh dạo này không được tốt."
" Em còn gì muốn nói nữa không? Anh muốn nghĩ ngơi."
" Em…vài tuần nữa em đi bệnh viện kiểm tra. Anh đi cùng em có được không?"
Anh ngồi dậy, cô muốn anh đưa cô đến bệnh viện kiểm tra đứa bé sao? Đây quả thật là chuyện mà người cha nào cũng nên làm.
" Nếu là chuyện của vài tuần sau. Vậy hãy để vài tuần sau sắp xếp."
" Bác sĩ bảo em nên thường xuyên kiểm tra trong 3 tháng đầu. Giai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-roi-yeu/3503901/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.