Tối hôm đó.
Bà cho người bưng hai bát canh vào phòng cho cô và anh.
" Hai đứa uống canh này rồi hãy đi ngủ. Canh an thần lại rất tốt cho sức khỏe đó."
Người giúp việc để hai bát canh lên bàn rồi rời đi.
" Bà à, không cần phải phiền bà chăm bọn cháu như vậy đâu. Bọn cháu đã lớn rồi."
" Có gì mà phiền. Nào mau lại đây uống đi."
Bà đưa một bát cho Huỳnh Thiên Minh, một bát còn lại cho cô. Cô cũng không nghi ngờ gì chỉ cười một cái rồi uống hết cho bà vui.
" Có ngon không?"
" Canh bà nấu ngon lắm ạ."_cô tắm tắt khen.
Huỳnh Thiên Minh vẫn còn cầm trên tay mà ngấm nghía, hình như anh nhận ra điều gì đó bất thường, đưa mũi ngửi lấy chứ vẫn chưa uống.
" Sao con không mau uống đi."_bà thoi thúc hắn.
Anh cầm bát canh rồi nhìn cô mà cười lấy một cái, cô không hiểu chuyện gì hết. Chỉ thấy anh làm như vậy bà sẽ không được vui.
" Anh mau uống đi, cho bà vui. Dạo gần đây anh ở công ty cũng nhiều việc. Xem như là tẩm bổ."
" Em thật sự muốn tôi uống sao?"
" Con đang nói lãm nhãm gì vậy?"_bà hỏi hắn.
" Ừm."_cô gật đầu.
Hắn nghe cô nói vậy liền cầm hết bát canh cho vào miệng. Uống xong hắn đặt bát lên bàn rồi nói tiếp.
" Bà à. Con muốn nghĩ ngơi sớm."
" Được rồi. Vậy bà về phòng, hai đứa mau ngủ sớm đi, mai còn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-roi-yeu/3458464/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.