Gã côn đồ tiến lại, đưa tay xé toạt áo cô ra. Đến nỗi lộ luôn cả phần áo ngực bên trong, hắn phấn khích vô cùng, chỉ nhìn thấy một nửa cơ thể cô nhưng lại rất mãn nhãn. Hắn nâng cầm cô lên, bằng ánh mắt tự tin của mình, bởi vì cô không cử động được nữa, cô như kẻ mất hết sức lực.
" Nào. Chống cự nữa đi."
Hắn cười phá lên như một gã điên. Cô nghẹn lên mà chỉ ho được vài cái. Hắn không cần dùng sức nhiều nữa, chỉ cần hạ đầu xuống đã hôn được cô. Hắn đưa tay mơ trơn vai rồi xuống xương quai xanh, tay hắn đan vào tay cô. Cô chỉ có thể nhăn mặt chứ không chống cự nổi.
" Rầm."_tiếng cửa vỡ bên ngoài.
Huỳnh Thiên Minh đạp tung cánh cửa rồi nhặt cô khúc cây gần đó xong vào nhà. Vừa bước vào hắn đã nhìn thấy cảnh tượng đó, cô đang dần bị cưỡng bức, hắn không chịu được liền chạy đến, bửa ngay khúc cây vào đầu tên đầu đàn, khiến hắn ngã nhào xỗng xoài xuống nền nhà mà ngất đi. Hai tên đàn em thấy vậy cũng nhanh chống chạy ra ngoài tẩu thoát.
Hắn liền cởi ngay chiếc áo khoác của mình phủ lên người cô, ngồi xuống nâng người cô lên nhỏ nhẹ hỏi.
" Em sao rồi? Tôi đưa em về nhà."
Cô đưa tay gạt tay hắn ra, không phải hắn cho người bắt cô đến đây sao? Bây giờ lại giả nhân giả nghĩa, cô vẫn nghĩ là do hắn chủ mưu mọi chuyện.
" Không phải như anh muốn rồi sao? Bây giờ lại giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-roi-yeu/3398121/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.