Tần Di rất tò mò tối hôm qua
Nghiêm Dịch Trạch đón cô ở Thượng
Khách Ưu đã xảy ra chuyện gì, cô thì
uống say nhưng Lăng Mục Dương có
thể vẫn nhớ, đây cũng là lý do cô mời
anh đi ăn cơm.
“Tìm tôi có việc gì thế?” Lúc Lăng
Mục Dương đến thì tươi cười giống
như mọi khi khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm.
“Không có chuyện gì, chỉ là muốn
mời anh ăn cơm thôi!” Tần Di cười mời
anh ngồi, đưa menu tới, “Anh xem
thích ăn gì!”
“Vậy tôi không khách khí nữa nhé!”
Lăng Mục Dương cười gọi vài
món, gọi thêm một bình rượu vang
năm 1982, hoàn toàn không hề khách khí.
Tần Di trong lòng khẽ động, cô
từng nghe rằng rượu vang năm 1982
rất đắt, bình rượu này đủ cho một gia
đình bình thường ăn cả năm nhưng
cũng vô tư hỏi anh có muốn đặt thêm không.
“Tương đối rồi, mấy món này đủ
cho hai chúng ta ăn rồi, gọi nữa thì
lãng phí đấy!”
Nghe được từ lãng phí từ miệng
của Lăng Mục Dương cô cảm thấy rất
buồn cười, người này gọi bình vang
1982 còn không thấy tiếc, bây giờ lại
nói là lãng phí, biết giả vờ thật đấy.
“Vậy gọi thế trước đã!” Tân Di gật
đầu ra hiệu phục vụ đi chuẩn bị, mở
miệng cùng anh nói chuyện phiếm.
Nói mấy câu cô đã nói đến
chuyện ở karaoke tối qua.
“Đúng rồi, tối qua chúng ta mấy
giờ tan cuộc?”
Lăng Mục Dương nhíu mày nghĩ
một lúc rồi mới trả lời, “Chắc tầm một
giờ sáng! Hôm qua tôi cũng uống
nhiều, không nhớ nữa!”
“Muộn thế à?”
Tần Di có chút không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoi-nhanh-voi-thieu-gia-ac-ma/1785886/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.